Mắt của Nam Cung Dạ Hi lộ vẻ hoảng sợ, giọng nói cũng phát run: “Tại sao có thể như vậy…… Sao anh trai lại bị người ta đâm hả? Rốt cuộc các
người gặp phải chuyện gì! Không phải nói mọi chuyện đều đã giải quyết
xong rồi sao, không phải cuối tháng này anh ấy sẽ kết hôn cùng chị tình
Uyển hay sao? Tại sao có thể như vậy, anh nói cho em biết đi”
Nước mắt rơi mãnh liệt, giọng nói của Nam Cung Dạ Hi mang theo tiếng khóc nức nở, vừa nói vừa đánh Lạc Phàm Vũ.
Bỗng nhiên, Nam Cung Dạ Hi nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết ngồi trên cái ghế dài ở sau lưng Lạc Phàm Vũ.
“Lại là cô….. Tại sao lại là cô!!” Nam Cung Dạ Hi đẩy Lạc Phàm Vũ ra vọt
tới trước mặt Dụ Thiên Tuyết, đôi mắt ngập lệ trừng to: “Sao cô lại ở
chỗ này hả? Anh trai tôi bị thương có liên quan tới cô phải không? Cô
nói đi!”
Dụ Thiên Tuyết mặc một cái váy trắng, lưng áo bị xé
rách, da thịt trắng nõn dính đầy bùn đất, đầu gối băng bó đang rướm máu, trên bắp chân là từng vệt máu đỏ chưa khô, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú
lộ vẻ mất hồn, mấy ngón tay dính máu cũng đang run rẩy vịn tay ghế, mắt
nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt, muốn đứng lên đi
vào bên trong nhìn một chút, nhưng vừa đứng lên thì đã bị Nam Cung Dạ Hi hung hăng đẩy ngã!
Cô ngã ngồi ở trên ghế dài, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bởi vì đau đớn mà cau mày, một chữ cũng không nói.
Lạc Phàm Vũ xông tới kéo cánh tay của Nam Cung Dạ Hi qua, trợn mắt nói: “Em làm cái gì vậy!”
“Anh Phàm Vũ, anh nói cho em biết đi, anh trai em bị thương có liên quan đến cô ta đúng không? Anh nói đi!”
“Có liên quan với cô ấy thì thế nào?” Trên gương mặt xanh mét của Lạc Phàm
Vũ có sự nghiêm túc mà lạnh nhạt: “Bọn họ yêu nhau, thời điểm Thiên
Tuyết gặp nguy hiểm cậu ấy cam tình nguyện xông lên! Đừng nói là cậu ấy, nếu là người phụ nữ tôi yêu bị thương, tôi cũng sẽ liều mạng! Đây là
ngoài ý muốn, em nghe rõ chưa, không được tìm Thiên Tuyết gây phiền
phức.”
Nam Cung Dạ Hi trợn to hai mắt: “Rốt cuộc anh có phải là
bạn thân của anh em không? Anh trai em bị thương nặng như vậy, hiện giờ
đang ở bên trong còn chưa rõ sống chết! Tại sao anh lại giúp người
ngoài?!”
“Tốt nhất em đừng lên tiếng hỏi gì nữa!” Lạc Phàm Vũ gầm nhẹ, cởi nút áo tây trang của mình ra, đôi mắt đỏ như máu: “Không phải
bạn thân tôi sẽ không đi tìm Thiên Tuyết cùng cậu ấy, không phải bạn
thân tôi cũng sẽ không cùng cậu ấy đánh nhau với người ta! Nam Cung tiểu thư, muốn biết là chuyện gì xảy ra thì đi hỏi ba của em đó, hỏi ông ấy, thời điểm đối phó Thiên Tuyết có nghĩ tới sẽ mất đi con trai hay
không!…… Là sự vô tình của ông ấy đã tạo thành tất cả, không nên
trách người khác!”
Nói xong, anh cầm tây trang chậm rãi phủ lên
trên người Dụ Thiên Tuyết, giơ tay vuốt tóc cô, giọng khàn khàn nói:
“Đừng lo lắng, tôi với cô cùng nhau chờ kết quả, cậu ấy sẽ không có
chuyện gì, đừng lo lắng……”
Nam Cung Dạ Hi nhìn đến choáng
váng, lui về phía sau một bước, cảm thấy vô cùng rung động, thật sự cô
ta không biết gần đây xảy ra chuyện gì, căn bản là cái gì cũng đều không hiểu, phía sau lại truyền đến một trận xôn xao.
Nam Cung Ngạo đẩy đám người ra đi vào bên trong, Nam Cung Dạ Hi vừa nhìn thấy ông ta thì òa khóc chạy tới.
“Ba! Con cũng vừa mới biết, anh trai……”
Sắc mặt Nam Cung Ngạo tái nhợt, chỉ nhìn thoáng qua đèn đỏ chói mắt phía
trên phòng cấp cứu, vẻ mặt hoảng hốt suýt nữa ngã xuống, vô lực khoát
khoát tay, lúc này, ánh mắt nhìn về phía Dụ Thiên Tuyết đang ngồi trên
ghế dài.
Một cô gái vốn
xinh đẹp động lòng người, lúc này lại tiều tụy không chịu nổi, mấy ngón
tay nhỏ yếu gắt gao nắm tay vịn ghế dài, sắc mặt tái nhợt, đau khổ, chờ
đợi, khắp người lốm đốm máu đỏ.
“Thế nào rồi…… Ai có thể nói
cho tôi biết bên trong thế nào hay không…… Kình Hiên của tôi……”
Giọng nói khàn khàn của Nam Cung Ngạo vang lên, thanh âm già nua mà hùng hậu mang theo sự run rẩy, đôi mắt lộ vẻ hoảng hốt cùng sợ hãi.
Vào thời khắc này, cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ đeo khẩu trang đi
ra, trên trán rịn mồ hôi, lột cái bao tay plastic đầy máu me ra, giọng
gấp gáp hỏi: “Trong các người ai là thân nhân của bệnh nhân? Mau ký tên
vào đơn đồng ý giải phẫu, tình huống của bệnh nhân rất khẩn cấp không
thể kéo dài được nữa!”
“Bác sĩ! Cậu ấy như thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?!” Lạc Phàm Vũ nắm chặt bả vai của thầy thuốc hỏi.
“Mấy người không ký tên thì cậu ấy sẽ thật sự gặp nguy hiểm!” Bác sĩ cau mày, gạt tay của Lạc Phàm Vũ ra.
“Tôi ký……” Nam Cung Ngạo ngập ngừng, mắt nhìn chằm chằm tờ đơn, đến khi
tờ đơn được đưa đến trước mặt, ông ta run rẩy cầm mắt kiếng bên người
đeo lên, tay cầm bút viết xuống một chữ, ánh mắt vẩn đục mà phức tạp lại nhìn về phía Dụ Thiên Tuyết.
“Cô qua đây……” Ông ta khàn giọng nói.
Ngồi trên ghế dài, thân thể Dụ Thiên Tuyết khẽ cứng ngắc, trong đôi mắt
trong suốt có sự đau lòng cùng vẻ yếu ớt, chậm rãi nhìn về phía Nam Cung Ngạo.
Chỉ liếc nhìn một cái như vậy, cô ương ngạnh muốn đứng lên, Lạc Phàm Vũ tiến lên đỡ cô, bị khe khẽ đẩy ra.
“Tôi cho cô biết……” Nam Cung Ngạo đè nén trong lòng nỗi đau cùng lửa
giận, nhìn chằm chằm Dụ Thiên Tuyết, nói: “Chữ này tôi ký, tốt nhất cô
nên cầu nguyện Kình Hiên không sao…… Nếu như nó có chuyện…… Đời
này, tôi sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ là cô……”
Kể từ khi
gặp phải cô ta, cuộc đời tốt đẹp đã được đặt trên quỹ đạo của Kình Hiên
liền bắt đầu hỗn loạn không yên tĩnh, mấy lần nó đã mất khống chế vượt
rào, bao lần không chút kiêng kỵ chống đối và phản kháng, đều là vì
người phụ nữ này!
Bây giờ còn xảy ra chuyện như vậy, người phụ nữ này cũng không thoát khỏi liên can!
Trong hành lang vắng vẻ của bệnh viện, không khí lạnh lẽo vắng lặng, bóng
dáng mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết đứng tại đó, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ rồi lại giễu cợt, từ giễu cợt đến oán hận, từ oán hận đến tức giận,
nước mắt từ từ dâng lên.
“Cũng thế……” Cô mở miệng nói, giọng
run rẩy nhưng vô cùng rõ ràng: “Nếu như anh ấy gặp chuyện không may, cả
đời này, tôi, Dụ Thiên Tuyết cũng sẽ không bỏ qua cho ông!!”
Một câu nói mang theo nỗi hận mà vang dội, khiến đám người chung quanh cũng khiếp sợ đứng yên tại nguyên chỗ.
Tay cầm bút của Nam Cung Ngạo run run rẩy rẩy chỉ vào Dụ Thiên Tuyết, giận
đến sắc mặt tái xanh: “Người phụ nữ này, cô có tư cách gì nói chuyện với tôi như vậy!”
“Tôi không có tư cách gì hết!” Giọng nói của Dụ
Thiên Tuyết khàn khàn, đôi mắt rưng rưng lệ lộ ra sát khí: “Tôi chỉ biết người đàn ông trong đó là người tôi yêu, là ba của con trai tôi! Một
dao kia trên người anh ấy không phải tôi đâm, nhưng là chịu vì tôi, tôi
sẽ chịu trách nhiệm với anh ấy cả đời! Nhưng còn ông ——”
Ngón tay mảnh khảnh dính máu chỉ vào Nam Cung Ngạo ở đối diện.
“Đừng quên ông đã làm cái gì, nếu không phải ông chết sống bức bách anh ấy,
căn bản anh ấy cũng sẽ không lâm vào tình trạng như bây giờ, lấy tôi
cùng con trai tới uy hiếp anh ấy, ông còn là ba của anh ấy sao! Là sự
ngang ngược bá đạo của ông khiến anh ấy bị thương, đừng mơ tưởng trốn
tránh sự thật này, ông mà dám quên, cả đời này tôi sẽ nhắc nhở, xem
lương tâm của ông có bất an hay không!”
Chân cô bị thương không thể chạm đất, bởi vì quá mức kích động mà bất chợt đứng không vững.
Nghe tiếng gào tê tâm liệt phế của cô, Lạc Phàm Vũ đau lòng một trận, thấy
cô loạng choạng vội vàng tiến lên ôm lấy cô, chống đỡ thân thể của cô!
“Thiên Tuyết! Đừng nói nữa…… Cô cũng bị thương, tôi tìm y tá giúp cô băng bó một chút……”
Dụ Thiên Tuyết đã mất đi tất cả hơi sức, nước mắt rơi đầy mặt, cả người suy yếu tới cực điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com