Nam Cung Kình Hiên đau đớn kêu lên một tiếng, lảo đảo hai cái chống tay
lên xe, cảm giác đầu óc ong ong chấn động, nháy mắt, chất lỏng ấm áp
chảy dọc xuống gò má cùng lỗ tai, gương mặt tuấn tú đỏ lên cắn răng chịu đựng, ngay khi côn sắt vung đánh tới lần nữa, trong nháy mắt, anh liều
chết giơ cánh tay lên chặn lại, ngay trước lúc toàn bộ ý thức hôn mê,
anh gầm lên một tiếng dốc sức bắt lấy côn sắt, kéo qua, dùng cùi chỏ đập người nọ ngất đi! Cả người loạng choạng hai cái, mau chóng vọt về phía
Dụ Thiên Tuyết.
“Anh đừng qua đây!” Dụ Thiên Tuyết đau đến mồ
hôi lạnh chảy ròng ròng, thân thể trắng nõn té ngã trong vũng nước bùn,
lượm hòn đá nhánh cây trên mặt đất ném về phía tên đàn ông kia.
Gương mặt của tên đàn ông đầy máu, hung ác dữ tợn hướng về phía Dụ Thiên
Tuyết chém tới.
Đúng lúc bị Nam Cung Kình Hiên gắt gao bắt lấy cổ tay, hai người chống đẩy giằng co, Lạc Phàm Vũ thấy con dao kia lóe lóe sáng, trái tim cũng lạnh hết
một nửa, mẹ nó, đây là cái địa phương quỷ quái hỗn loạn nào!
Náo động.
Thời điểm một dao kia xẹt qua mặt, Nam Cung Kình Hiên không có cảm giác quá
lớn, nhưng trong mắt lộ ra sát khí lạnh thấu xương, đưa tay hung ác bẻ
gãy cổ tay của tên nọ, tên đàn ông gào lên một tiếng xụi lơ ngã xuống,
ngay sau đó lại bị hung hăng túm lên, bị đá một cước vào ngực nặng nề
văng trúng cửa xe, lồng ngực cũng bị lực đạo mạnh mẽ này làm cho chấn
động vỡ nát.
Dòng máu đỏ tươi vẫn tiếp tục chảy xuống gương mặt tuấn dật, Nam Cung Kình Hiên nâng đôi mắt thâm thúy lên, cố nén cơn đau nhức cùng cảm giác mê muội trong đầu, gắng sức đứng vững hướng về phía Dụ Thiên Tuyết đi qua, cúi người kéo
cô đứng lên ôm vào trong ngực, giọng khàn khàn hỏi: “Có sao không……”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy tiếng kêu gào sợ hãi của Lạc Phàm Vũ ở sau lưng: “Kình Hiên, cẩn thận!!”
Nam Cung Kình Hiên cũng nghe được tiếng gào thét kia.
Đôi mắt thâm thúy thoáng qua một hồi mê ly, đó là do vừa rồi bị côn sắt đập trúng mang tới cơn đau đớn cùng sự chấn động, anh mím chặt đôi môi mỏng tái nhợt, không biết ở sau lưng xảy ra chuyện gì, theo bản năng kéo Dụ
Thiên Tuyết ôm chặt lấy ——
Do nghe không hiểu ngôn ngữ ZNV, nên ở phía sau biến thành một trận gào thét như tiết hận.
Dụ Thiên Tuyết bị giật mình hét lên một tiếng, cảm giác được người đàn ông cao ngất rên lên một tiếng, càng ôm cô chặt hơn, nhưng thân thể lại như bị chấn động run rẩy kịch liệt, sau vài giây, cô thấy gương mặt tuấn
dật của anh tái nhợt, máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống ngực giống như đóa hoa
hồng mỹ lệ.
Nam Cung Kình Hiên cảm thấy một trận đau đớn, có cái gì đó xuyên vào da thịt, tựa như muốn cướp đi sinh mạng của mình.
Phía sau là tiếng rít gào gầm thét, anh chỉ muốn đưa tay sờ mặt của cô để
cho cô đừng sợ, nhưng tay giơ đến một nửa, trước mắt là bóng tối tràn
đầy trời đất, thân thể anh nặng nề ngã xuống trên người cô……
*****
Tỉnh lại lần nữa, dường như toàn bộ thế giới đang rung động.
Trước mắt toàn là màu đỏ.
“Kình Hiên!” Gương mặt tái nhợt mà vô cùng lo lắng của Lạc Phàm Vũ xuất hiện ở trước mặt, hung hăng xé rách cái áo đang mặc bao quấn phần bụng của
anh, vỗ vỗ mặt anh, giọng nói run run: “Tỉnh, đừng có ngất! Cậu nghe
không!…… Mình đã thông báo cho ông cụ, ông cụ sẽ cho trực thăng đến
ngay lập tức, cậu chống đỡ cho mình, có nghe thấy không!”
Lạc Phàm Vũ nóng nảy rống lớn, hai mắt đỏ hồng, hai cánh tay chống ở hai bên người anh, tựa như một con sư tử mất khống chế.
Gương mặt của Nam Cung Kình Hiên đã hoàn toàn trắng bệch, nhợt nhạt đến dọa
người, có lớp mồ hôi mỏng rỉ ra, cơn đau kịch liệt đã làm cho ý thức của anh bị bức bách đến biên giới sụp đổ, anh suy yếu nằm trên mặt đất,
nhưng vẫn siết thật chặt bàn tay trong lòng bàn tay.
“Nam Cung
Kình Hiên…… Anh đừng gặp chuyện không may…… Đừng xảy ra chuyện!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Dụ Thiên Tuyết rớt xuống một giọt lệ, nói năng lộn xộn, cả người cứng ngắc căng thẳng, trên tay đều là
máu của anh, không dám đụng chạm đến anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc
Phàm Vũ băng bó cho anh, nhìn tỉnh anh lại trong cơn đau đớn, thần trí
cô hoảng hốt, cái gì cũng đều không làm được!
“……” Nam Cung Kình
Hiên buồn bực ho một tiếng, trong cổ họng có chút ngai ngái, trên đôi
môi mỏng tái nhợt cũng rỉ ra chút máu đỏ, anh nắm tay của Dụ Thiên Tuyết đưa lên môi khe khẽ hôn, yếu ớt nở một nụ cười.
“Không chết được……” Giọng nói
khàn khàn phảng phất như không nghe được, Nam Cung Kình Hiên cầm thật
chặt tay của cô, đôi môi mỏng vẫn hôn tay cô, giọng an ủi tràn đầy sự
thương yêu: “Đừng khóc……”
Em có biết không, trên thế giới này…… Anh không thể nhìn nhất, chính là em khóc.
Vết thương ở bụng bị bó chặt cầm máu, trong nháy mắt, cơn đau đớn vọt thẳng lên đỉnh đầu! Nam Cung Kình Hiên ngửa đầu, phút chốc khi cơn đau kéo
tới, hàng mày tuấn dật khẽ nhíu lại, trên mặt có dòng máu đỏ chảy xuống
dọc theo đường nét cương nghị, rất đẹp.
Nhưng một cái chớp mắt
tiếp theo, ngoại trừ tiếng kêu khóc cùng gào thét cuối cùng của cô, cái
gì anh cũng không nghe được nữa……
*****
Cả nhà Nam Cung là một mảnh hỗn loạn.
Trong phút chốc nhận được cuộc điện thoại đó, từ trước đến giờ luôn oai phong một cõi ở trên thương trường, nhất thời, Nam Cung Ngạo mất hết tất cả
phong độ, đôi mắt già nua lạnh như băng tràn đầy sự hốt hoảng, cả người
suýt nữa ngã xuống.
Ông ta nhanh chóng chạy tới bệnh viện, trên
đường tới bệnh viện cả đầu óc cũng ong ong, ông ta biết, đứa nhỏ này sẽ
vì người phụ nữ kia mà có thể không đếm xỉa đến bất cứ cái gì, cho nên
mới bất chấp tất cả đuổi theo đoạt người trong tay ông ta, mới liều lĩnh đuổi tới ZNV, nhưng ông ta không ngờ…… Không nghĩ tới sự tuyệt tình của mình lại làm cho con trai rơi vào tình cảnh này!!
“Kình
Hiên……” Bỗng chốc, Nam Cung Ngạo dường như già đi thêm hai mươi
tuổi, tay chống gậy cũng đang run rẩy, vô cùng lo lắng thì thầm.
“Tiên sinh, thiếu gia đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, có kết quả sẽ cho
chúng ta biết ngay lập tức……” Ở bên cạnh, vị quản gia luôn trầm tĩnh cũng hoảng loạn lên, thấp giọng an ủi ông ta.
“Tôi già nên hồ đồ rồi phải không?” Nam Cung Ngạo nâng đôi mắt vẩn đục lên, sắc mặt tái
nhợt, thần trí hoảng hốt, hỏi quản gia: “Ông nói xem, sao tôi lại để cho một mình nó đuổi tới ZNV? Ông nói đám người kia có lai lịch như thế nào mà dám đả thương con trai của Nam Cung Ngạo tôi…… Ông nói thử xem,
đám người tôi cử đi kia đều làm ăn cái kiểu gì hả!”
“Tiên sinh,
trước hết đừng gấp……” Quản gia sợ ông ta tức giận sinh ra bệnh, vội
vàng bình tĩnh lại, nói tiếp: “Trước tiên chúng ta đi bệnh viện……”
“Người phụ nữ kia đâu?” Bỗng nhiên Nam Cung Ngạo nhớ tới: “Người phụ nữ mà nó liều mạng cũng phải đi cứu đó đâu?!!”
“Nghe nói đồng thời trở về cùng thiếu gia và Lạc thiếu gia, đều ở đang bệnh viện!”
“Rốt cuộc cô ta là gì…… Tại sao có thể hại con trai của tôi thành ra như thế…… Tại sao cô ta có thể làm như vậy……” Nhớ tới uy lực mà
người phụ nữ Dụ Thiên Tuyết kia mang tới, trên gương mặt già nua của Nam Cung Ngạo lộ vẻ sợ hãi và rung động, thấp giọng nỉ non, trong đôi mắt
già nua là sự đau lòng cùng nỗi lo lắng, đó là con trai của ông
ta…… Con trai duy nhất của ông ta!!
Cuối cùng đã tới bệnh viện.
Chung quanh phòng bệnh là một trận hỗn loạn.
Nam Cung Dạ Hi đã chạy tới sớm một bước, vừa tiến vào liền túm lấy tay áo
của Lạc Phàm Vũ, hỏi: “Anh trai em đâu? Anh trai em xảy ra chuyện gì hả? Anh ấy ở đâu!”
Tay của Lạc Phàm Vũ chống trên vách tường, mới từ một màn kia chưa phục hồi tinh thần, gương mặt tuấn tú tái nhợt, chậm
rãi quay người lại nhìn chằm chằm Nam Cung Dạ Hi, giọng khàn khàn nói:
“Cậu ấy bị đâm một dao…… Từ phía sau…… Hẳn là, trúng lá
lách……”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com