Anh không có phát sốt.
Anh yêu cô, yêu sâu đậm, yêu khắc cốt ghi tâm.
“Thiên Tuyết. . . . . .” Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nỉ non mấy chữ này, đôi môi mỏng khêu gợi vô cùng tái nhợt.
Anh nhớ dáng vẻ xinh đẹp linh động của cô lúc ở trong bệnh viện, hai cánh
tay cô quấn lên cổ anh, giọng nói dịu dàng mà thanh thúy: “Anh quyết
định ở chung một chỗ cùng em thì không cho phép anh nhìn phụ nữ khác,
không được phản bội em, không cho ghét bỏ em, không được bỏ rơi em,
không nên cho em dựa vào rồi lại đi mất, đừng hứa hẹn với em chuyện anh
không làm được, lại càng không được loạn phát tính tình với em, hối hận
quyết định hôm nay của mình!”
“Nam Cung Kình Hiên, anh sợ sao?”
Dưới ánh đèn dịu dàng mà tĩnh lặng, bóng dáng cô quanh quẩn ở trong đầu của
Nam Cung Kình Hiên….., rõ ràng như thế, tựa như cô đang thì thầm ngay
tại bên tai anh.
—— không nên cho em dựa vào rồi lại đi mất.
—— đừng hứa hẹn với em chuyện anh không làm được!
Nam Cung Kình Hiên, anh sợ sao?
Đôi mắt thâm thúy mở ra, đôi đồng tử đen như đầm nước sâu thăm thẳm thoáng
lấp lánh, giống như có một dòng điện truyền ra khắp toàn thân, đột
nhiên, Nam Cung Kình Hiên ngồi dậy từ trên giường.
Đường nét kiên nghị trên gương mặt lộ ra vẻ lạnh như băng, bầu không khí lặng ngắt như tờ. (Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon)
Vào thời khắc này, điện thoại di động trong tay vang lên.
“Kình Hiên, đã xảy ra chuyện gì? ! Vốn là bọn mình đang theo dõi một chiếc
tàu chở dầu, chỉ thấy nó quanh quẩn ở vùng biển lân cận, vừa định ra tay thì phát hiện bọn họ thay đổi hướng đi, càng chạy càng xa, thật sự mình không dám tùy tiện xuống tay, cậu xem là chuyện gì xảy ra?” Lạc Phàm Vũ ngồi bên trong phòng giám sát, trong lòng vô cùng lo lắng, quả đấm cũng siết chặt.
Nam Cung Kình Hiên đã hoàn toàn tỉnh táo lại, gương
mặt tuấn tú tái nhợt lộ ra mấy phần khắc nghiệt, dường như níu được một
cọng cỏ cứu mạng, đè nén sự rung động trong lồng ngực, lạnh giọng ra
lệnh: “Đuổi theo tàu chở dầu đó, nhìn thật kỹ cho mình!”
Chân mày của Lạc Phàm Vũ nảy lên: “Thế nào? Cậu có vị trí của Thiên Tuyết rồi à? Cậu xác định cô ấy ở trên đó?”
“Ông già xuống tay độc ác với cô ấy, hiện tại mình cũng không biết cô như
thế nào. . . . . .” Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng tái
nhợt, đè nén sự đau đớn trong lồng ngực, khàn giọng nói: “Ngăn mấy tên
kia lại cho mình, tên nào dám động vào một cọng tóc của cô ấy, mình muốn tên đó chết không có chỗ chôn.”
Lạc Phàm Vũ nghe không hiểu, rốt cuộc Dụ Thiên Tuyết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định là chuyện cực
kỳ xấu, tức giận đến mức hung hăng nện một quyền lên bàn phím, cái bàn
phím phát ra tiếng vang thảm thiết, anh nghiến răng: “Con mẹ nó, khốn
kiếp!”
“Vậy hiện tại cậu đang ở đâu? Cậu. . . . . .” Bỗng nhiên
Lạc Phàm Vũ nhớ ra, nếu ông cụ lấy an nguy tính mạng của Thiên Tuyết ra
bức ép, tên này sẽ điên lên mất!
“Mình đã đáp ứng hôn sự.”
“Cậu. . . . . .” Trong lòng Lạc Phàm Vũ khiếp sợ vượt qua sức tưởng tượng,
khóe miệng nhếch lên một nụ cười cực kỳ khó coi, tiếp theo, sắc mặt liền trở nên âm hiểm: “Cậu điên rồi đúng không? Cậu đáp ứng kết hôn với La
Tình Uyển? !”
“Mình không còn cách nào,” Nam Cung Kình Hiên lạnh
giọng nói, cố nén sự đau đớn như tê liệt cùng dòng ngai ngái trong lồng
ngực xông lên cổ họng: “Mình không thể hao phí thời gian chờ cô ấy bị
móc mắt bị chơi đùa. . . . . . Vậy không bằng dứt khoát cầm đao giết
chết mình cho xong. . . . . .”
Lạc Phàm Vũ trợn to hai mắt, gương mặt tuấn tú bỗng chốc đỏ bừng, tay siết chặt điện thoại di động, cả người sắp bùng phát.
Móc mắt, bị chơi đùa?
Ông cụ nhất định phải làm đến mức này để bức con trai của mình đi vào khuôn khổ sao? !
Cố nén một lát mới không có đập bể luôn màn hình giám thị, sắc mặt Lạc
Phàm Vũ tái xanh, giọng anh khàn khàn: “Mình sẽ nhìn chòng chọc chiếc
tàu kia, đích thân mình sẽ đuổi theo. . . . . . Mình muốn bọn chúng chết ngay cả xương cũng không còn! . . . . . . Cậu thì sao? Cậu cứ ngồi yên
như thế mà chuẩn bị hôn lễ của cậu à? !”
“Mình có phương pháp xử lí của mình.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói một câu, cúp điện thoại cái rụp.
Lạc Phàm Vũ còn muốn hỏi thêm mấy câu, lại chỉ nghe được tiếng tút tút, anh nghĩ đến cô gái xinh đẹp động lòng người kia, năm năm trước, sự kiên
cường không chịu thua của cô đã từng đả động sâu sắc đến anh, làm sao cô có thể gặp chuyện không may? Làm sao có thể bị đối đãi tàn nhẫn như
vậy? !
Tay cầm y phục bên cạnh lên, giọng khàn khàn nói: “Tìm mấy người đi cùng tôi, chúng ta đuổi theo tàu chở dầu, trong vòng một ngày, nhất định phải đuổi lên phía trước con tàu đó.”
“Sau đó thì sao?” Người đàn ông ở sau lưng kinh ngạc hỏi.
Lạc Phàm Vũ cầm quần áo hung hăng mặc lên người, lạnh lùng bỏ lại mấy chữ: “Làm cho bọn họ tàu hủy người mất!”
*****
Lúc về tới nhà họ La đã là rạng sáng.
La Tình Uyển rất mệt mỏi, bỏ túi xách lên bàn, trực tiếp ở trong phòng khách ngủ mất, mái tóc đẹp xõa tán lạc trên vai cô ta.
“La tiểu thư.” Người giúp việc cẩn thận đi tới, cầm áo khoác đắp lên trên
người cô ta.*Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon*
La Tình Uyển bị giật mình tỉnh giấc, bên dưới hàng mi dài
là đôi mắt hồng hồng giống như đã khóc, dịu dàng xinh đẹp động lòng
người, giọng nói có chút khàn khàn, nhẹ giọng hỏi: “Ba mẹ tôi đâu? Bọn
họ đều không có ở nhà à?”
“Tiên sinh đang ở phía bắc, chỗ mỏ
khoáng sản gặp sự cố, nghe nói rất nghiêm trọng, đêm khuya tiên sinh đã
chạy qua bên đó, phu nhân cũng ra ngoài chạy quan hệ, muốn đè ảnh hưởng
của sự kiện lần này xuống.” Người giúp việc vội vàng nói.
Trong lòng La Tình Uyển run lên, mấy ngón tay xanh xao cũng run rẩy.
“Sự cố. . . . . .” La Tình Uyển nhỏ giọng thì thầm hai chữ này, trong đôi
mắt trong suốt thoáng qua chút sợ hãi, bỗng nhớ tới, lúc trước có người
đã đưa cho ba một phần báo cáo về chuyện này,nhưng ba vẫn luôn không coi trọng, không ngờ sự cố lại tới nhanh như vậy, chẳng trách có phần ứng
phó không kịp, ngay cả mẹ cũng phải vội vàng đi trợ giúp.
“Chuyện lớn như vậy sao không nói cho tôi biết? Tôi mới vừa ở nhà Nam Cung,
chuyện có lớn cỡ nào cũng chỉ cần một câu nói của bác trai là có thể đè
xuống, tại sao không cho tôi biết?” La Tình Uyển khẽ cau mày, hỏi.
“Nhưng mà tiểu thư. . . . . . Cô quên mấy cái địa sản ở phía bắc kia Nam Cung
tiên sinh đã chuyển cho con rể của ông ấy rồi sao, bây giờ đã không phải do ông ấy đang quản nữa, thế lực cũng không thể vươn dài đến đó.” Người giúp việc khó xử, bối rối nói.
“. . . . . .”
La Tình Uyển trầm mặc, phía bắc, đó là phạm vi thế lực của Trình Dĩ Sênh.
Cô ta khe khẽ tựa vào ghế sofa, thân thể lọt thỏm vào trong sofa mềm mại,
đột nhiên nghĩ đến Nam Cung Kình Hiên, có thể anh có một ít quan hệ ở
bên kia, nhưng. . . . . .
Cô ta cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, cũng biết, vào lúc này không thể nào cầu xin anh.
“Thế này đi, ông tìm giúp tôi phương thức liên lạc với Trình Dĩ Sênh, nhớ,
đừng thông qua Dạ Hi, tôi không hy vọng cô ấy biết chuyện này, tốt nhất
không nên kéo cô ấy vào.” La Tình Uyển tỉnh táo phân tích, đưa ra quyết
định. Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Với giao tình của cô ta và Dạ Hi, cùng quan hệ với nhà Nam Cung, Trình Dĩ Sênh cũng sẽ không làm khó nhà họ La.
Đúng. . . . . . Hẳn là vậy.
Mà giờ phút này, ở Lịch Viễn, trong phòng làm việc lạnh như băng, máy
chiếu đang truyền hình ảnh ở hiện trường đến màn hình lớn trên vách
tường, màu sắc cùng âm thanh rõ nét mang đến sự rung động thị giác vô
cùng hiệu quả, Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn màn ảnh đã mấy giờ, thức suốt đêm làm cho đôi mắt thâm thúy của anh trở nên đỏ tươi, để cái điện thoại trong tay xuống, cũng chặt đứt đường lui cuối cùng của bọn họ.
“Tổng giám đốc, tra được La Mẫn Thành đang liên lạc với thế lực ở bên đó của
ba anh, nhưng tạm thời không có gì chuyển biến, đối với vị Trình thiếu
gia kia, tạm thời ông cụ không tín nhiệm lắm, vì vậy, có rất nhiều việc
cũng không dự định giao cho anh ta đi làm.” Trợ lý ghé vào tai anh
nói.
“Ông cụ sẽ không vận dụng Trình Dĩ Sênh, đối với người
này, ông ấy biết gốc biết rễ nên không có cảm tình gì,” Nam Cung Kình
Hiên nhàn nhạt nói, giọng khàn khàn chứng tỏ thân thể của anh đã cạn
kiệt sức lực và cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn lạnh lùng nói tiếp: “Chỉ có
điều, luôn có kẻ không biết cách làm người của cậu ta, chung quy, cũng
nên có người đi mạo hiểm.”
Trợ lý cau mày: “Tổng giám đốc, ý anh là. . . . . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com