“Dụ tiểu thư…… Gian phòng Dụ tiểu thư…… Chỉ có La tiểu thư đi
vào……” Người đàn ông bị bóp cổ khó khăn nói, bị đánh đến sưng mặt
sưng mũi căn bản là không nhìn ra bộ dáng gì, nhưng vì phòng ngừa tiếp
tục bị đánh không ngừng nghỉ một cách hung ác quyết tuyệt, anh ta run
rẩy nói: “Sau khi La tiểu thư đi ra cũng không có người nào đi vào…… Là Dụ tiểu thư tự mình đi ra ngoài…… Đến cửa sau thì bị chụp thuốc
mê đưa lên xe của tiên sinh……”
Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên tái nhợt, cố gắng tưởng tượng ra tình cảnh kia, rốt cuộc thì tại sao bóng
dáng xinh đẹp mảnh khảnh đó lại ra khỏi trong phòng mang theo bảo bảo đi ra từ cửa sau, rồi lại hôn mê choáng váng bị đưa lên xe như thế
nào……
Một cơn đau nhói như bị kim châm, thắt chặt lấy trái tim của anh!
“Còn gì nữa? Bọn họ lái xe đi đâu! Nói!” Nam Cung Kình Hiên hung bạo quát.
Người đàn ông trên mặt đất liều mạng giãy giụa, tay cào bới mặt đất, vẻ mặt
cực kỳ thống khổ, Lạc Phàm Vũ thật sự nhịn không được tiến lên kéo anh
lại: “Được rồi Kình Hiên, cậu có thể hỏi được những điều này đã là không tệ, để cậu ta thở đã, nếu không cậu ta thật sự sẽ chết!”
Nam
Cung Kình Hiên cố nén lửa giận cùng sự lo lắng sốt ruột, tay cũng hơi
nới lỏng chút ít.
Người đàn ông trên mặt đất ho khan dữ dội, mặt đỏ lên giống như cái đầu heo đầm đìa máu tươi.
“Nói, Thiên Tuyết bị đưa lên xe sau đó đi nơi nào, các người không thể nào
không biết!” Lạc Phàm Vũ lý trí giữ chặt Nam Cung Kình Hiên không cho
anh động tay nữa, cau mày hỏi hộ vệ kia.
Anh cũng lo lắng cho Dụ Thiên Tuyết, dù cô mất tích vì nguyên nhân gì, trái tim anh cũng đều như bị đao cắt!
“Tôi…… Thật sự tôi không rõ……”
Nam Cung Kình Hiên hung hăng níu lấy cổ áo của người đàn ông kia, hơi thở
mong manh nói: “Cậu chính là dựa vào này thân thể này để kiếm sống đúng
không? Không nói, có tin tôi phế cậu hay không!”
Người đàn ông run rẩy, vì mấy chữ cuối cùng Nam Cung Kình Hiên âm trầm nghiến răng mà run rẩy không ngừng.
Lạc Phàm Vũ ngăn ở trước mặt Nam Cung Kình Hiên lần nữa, lạnh giọng cảnh
cáo: “Cậu cũng nghe rõ rồi, hiện tại cậu ta không tỉnh táo, đánh nữa thì thật sự mạng cũng không còn, cậu muốn chết thì cứ để cậu ta thành toàn
cho cậu, mình cũng sẽ không nhặt xác thay cậu!”
“…… Phía
nam……” Trong mắt người đàn ông lộ vẻ hoảng loạn, sợ hãi nói: “Bọn họ đi phía nam…… Đường biển…… Đi ra ngoài đảo nhỏ……”
Nam Cung Kình Hiên kích động, đôi mắt chợt sáng ngời!
Anh hung hăng bỏ lại người đàn ông, mang theo chút hi vọng duy nhất hướng phía bên ngoài chạy như điên.
Lạc Phàm Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng mất khống chế của Nam Cung Kình Hiên,
trái tim dần dần thắt chặt, lạnh lùng đứng dậy: “Coi trọng mấy người này đừng để bọn họ lộ mặt, bác Nam Cung hỏi thì cứ nói thật, dù sao cũng là ông ấy bức ép mà ra.”
Lạc Phàm Vũ nói xong cũng mau chóng đi ra ngoài, chuyện này, không thể để cho một mình Nam Cung Kình Hiên đi thăm dò!
*****
Xe chạy như điên cuồng bão tố trên đường cao tốc.
Lạc Phàm Vũ điều động bao nhiêu chiếc xe cũng không chặn được anh, thấp
giọng nguyền rủa, không thể làm gì khác hơn là tự mình lái xe ngăn trở.
Cũng may, người ở bến tàu bởi vì liên quan đến hàng hóa nên vẫn luôn rất
quen thuộc với anh, trước khi Nam Cung Kình Hiên cứng rắn muốn xông qua
hải quan anh phải cố gắng ngăn lại, lúc đến nơi, Lạc Phàm Vũ lập tức
xuống xe chạy như điên, thời điểm thở hổn hển chạy vào thì nhìn thấy
bóng dáng ủ dột của Nam Cung Kình Hiên đang ngồi trên ghế salon, mấy
ngón tay thon dài ưu nhã che kín mắt, một bầu không khí khắc nghiệt tiêu điều.
“Tên kia, cậu
gấp gáp làm cái gì? Biết phía nam có biết bao nhiêu hòn đảo không, chẳng lẽ cậu định một mình đi qua đó lần lượt lục soát hay sao!” Lạc Phàm Vũ
vừa đi vào liền lớn tiếng mắng, giận đến gương mặt tuấn tú cũng đỏ lên,
vẻ mặt đáng sợ khác với ngày thường: “Cậu hãy nghe mình nói, bên này
mình tương đối quen thuộc, cậu muốn tra xét mình sẽ giúp cậu nghe ngóng, bảo đảm khi nào bọn họ ra khỏi vùng biển này thì cũng đừng nghĩ còn có
thể quay về bằng đường cũ! Cậu có đầu óc một chút được không, đừng để
Thiên Tuyết vừa xảy ra chuyện đã gấp đến độ lí trí cũng mất, nếu như ông cụ biết cậu tra tấn người của ông ấy cậu cho rằng ông ấy còn có thể
giấu Thiên Tuyết và Tiểu Ảnh ở tại đây sao?!”Lạc Phàm Vũ chống hai cánh tay trên bàn, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trên ghế salon, hung tợn nói.
Anh vừa dứt lời, một người chạy tới từ nơi xa, bóng dáng cao to khẩn cấp đi tới bên cạnh Nam Cung Kình Hiên, lạnh lùng nhìn Lạc Phàm Vũ một cái,
không để ý đến anh mà hờ hững thấp giọng nói: “Đã sắp xếp xong xuôi,
tiên sinh.”
Lúc này Nam Cung Kình Hiên mới chậm rãi nâng mắt lên.
“Sắp xếp?” Lạc Phàm Vũ cau mày thật sâu, cất cao giọng: “Cậu sắp xếp cái gì?!”
“Khắp vùng duyên hải đều phải nhìn chằm chằm, phát sinh bất cứ việc nhỏ nào
tôi sẽ túm cậu để hỏi! Chỉ cần phương hướng bọn họ trở lại hoặc là vị
trí thay đổi, bất cứ lúc nào cũng phải nói cho tôi biết.” Giọng Nam Cung Kình Hiên khàn khàn giống như tiếng gọi từ địa ngục, lạnh lẽo như băng, phảng phất có mùi máu tươi nhàn nhạt, tay siết chặt ghế salon, đột
nhiên anh đứng dậy, bóng dáng cao ngất lộ vẻ khắc nghiệt mà hờ hững:
“Xác thực mình không thể chết dí ở chỗ này bị ông ấy xoay quanh ——”
Đôi mắt băng lãnh của Nam Cung Kình Hiên quét về phía Lạc Phàm Vũ, giọng
nói rét lạnh không chút nhiệt độ: “Mình nhẫn nhịn đủ rồi!”
Trên
vầng trán anh tuấn của Nam Cung Kình Hiên tràn đầy sự lo lắng, Lạc Phàm
Vũ cảm thấy có chút hoảng hốt, thời điểm anh còn chưa phản ứng kịp, Nam
Cung Kình Hiên đã lạnh lùng kéo lỏng cà vạt nhanh chóng bước thẳng đi ra ngoài.
“Nghe rõ đây, trong vòng ba ngày, phong tỏa toàn bộ lộ
tuyến duyên hải, ai dám để chạy một người thì chờ xuống biển đút mồi cho cá, rõ chưa?” Người đàn ông cao to lạnh lùng quét mắt một vòng qua
những người bên cạnh, nói.
Lạc Phàm Vũ há to miệng, chấn kinh đến nửa ngày nói không ra lời.
“Khi nào thì tên kia nuôi nhóm người đắc lực gan dạ này, sao mình lại không
biết?” Anh thấp giọng nỉ non, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nhóm người
đang nhanh chóng tản ra, vài người nhìn có chút quen mặt, hình như đây
là người dưới quyền trùm xã hội đen Long Đầu.
Đôi mắt lạnh như băng của người đàn ông quét tới, cùng đụng vào ánh mắt của Lạc Phàm Vũ .
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, Lạc tiên sinh, tôi biết thế lực nơi đây của
anh, nếu thời điểm làm việc chúng tôi có gì đắc tội, kính xin anh bỏ qua cho.” Người đàn ông nhàn nhạt nói, có một chút cung kính.
“Các người cứ mạnh tay đi làm, không đủ người thì tôi có thể giúp.” Lạc Phàm Vũ từ trong kinh ngạc hồi hồn, nói.
“Có thể đánh liều hỏi một câu hay không, Nam Cung tiên sinh là muốn tìm người nào?”
“Cậu ấy sao?” Lạc Phàm Vũ suy nghĩ một chút, trong đầu xuất hiện bóng dáng
mềm yếu mảnh khảnh nhưng quật cường linh động kia của Dụ Thiên Tuyết,
trong lòng nhói đau, giọng khàn khàn nói: “Cậu ấy tìm vợ con…… Cho
nên cậu ấy cực kỳ vội.”
Nói xong Lạc Phàm Vũ lại cau mày, anh nhìn bóng dáng Nam Cung Kình Hiên nhanh chóng rời đi——
Gấp gáp chạy trở về như vậy, anh lại muốn làm cái gì?
*****
Bước vào cổng lớn nhà Nam Cung, hướng về phía phòng sách đi tới, người giúp
việc nhìn thấy bóng dáng khắc nghiệt của Nam Cung Kình Hiên thì sợ hãi
suýt kêu ra tiếng, bị một ánh mắt lạnh như băng của anh làm cho im bặt,
sắc mặt trắng bệch, căng thẳng đến một chữ cũng không dám nhiều lời.
Bên trong phòng sách, người giúp việc lặng lẽ đưa vào hai tách trà, lúc đi ra cũng không dám khép cửa lại.
Thân ảnh âm lãnh của Nam Cung Kình Hiên sâu kín xuất hiện ở cạnh cửa.
Trong phòng sách, La Tình Uyển đứng thẳng nhẹ nhàng mài mực, nhìn Nam Cung
Ngạo viết xong chữ thư pháp cuối cùng, trong mắt lộ ra mấy phần khâm
phục cùng sùng kính, nhẹ giọng nói: “Bác trai, hôm nay cám ơn bác đã
giúp cháu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com