“Thiếu gia. . . . .
.” Người đàn ông cắn răng nói: “Tiên sinh muốn đứa nhỏ này ngày mai tham gia tiệc sinh nhật của ông. . . . . .”
“Ông ấy già nên hồ đồ à?” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng cười nhạo: “Thằng bé tới hay không thì có
vấn đền gì, cậu thấy thằng bé muốn đi sao? Toàn là người lớn như thế lại tới cưỡng bách một đứa bé, ông ấy không biết xấu hổ à?”
Người đàn ông đổ mồ hôi, những lời như thế, làm sao anh ta có thể ở trước mặt Nam Cung Ngạo mà nói ra khỏi miệng.
“Đừng để tôi nhìn thấy các người đến dây dưa thằng bé nữa, nếu không, không
cần ở lại nhà Nam Cung làm việc” Lần nữa, biểu tình của Nam Cung Kình
Hiên lạnh nhạt xuống, hờ hững lạnh như băng: “Tôi nói được làm được.”
Người đàn ông đã đổ mồ hôi khắp người, cúi thấp đầu, một câu nói cũng không dám nói. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon
Nam Cung Kình Hiên đi tới trước mặt Tiểu Ảnh, ngồi xổm xuống, đưa tay cầm
lấy ba lô của cậu bé, trong ánh mắt mê hoặc mà kinh ngạc của Tiểu Ảnh
nhẹ giọng nói: “Mẹ của con ở nhà nấu cơm, không rảnh tới đón con, cho
nên chú ——”
Đôi mắt thâm thúy của anh sáng ngời, khóe miệng
nhếch lên một nụ cười bá đạo: “Tiểu Ảnh không cần sợ, có chú ở đây, mấy
người này đừng hòng dẫn con đi bất kỳ nơi nào.”
Trong đôi mắt to
tròn long lánh của Tiểu Ảnh tràn đầy sự nghi ngờ, thế nhưng đã hiểu rõ,
thì ra, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà mẹ đã nộp khí giới đầu hàng.
“Chú, chú thật sự rất biết dỗ ngọt phụ nữ!” Tiểu Ảnh nói như đinh chém sắt.
Bờ môi của Nam Cung Kình Hiên thoáng hiện nụ cười nhàn nhạt, kéo cánh tay nhỏ bé của con trai qua, nói: “Cám ơn đã khen!”
Tiểu Ảnh lại tránh ra khỏi tay của anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ trầm
tĩnh cùng lạnh lùng, cười lạnh nói: “Nhưng mà Tiểu Ảnh và mẹ không giống nhau, mẹ có thể tiếp nhận chú, nhưng không có nghĩa là Tiểu Ảnh đã tiếp nhận nha.”
Cậu bé suy nghĩ vô cùng rõ ràng, trước khi mẹ chính thức gả cho chú này, cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng tiếp nhận chú ấy.
Cậu bé không phải mẹ, mẹ bị tình yêu làm cho mê muội đầu óc, sau đó u u mê
mê hồ đồ tiếp thu ý tốt của người khác, quá dễ bị lừa.
Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên thoáng lóe sáng, có chút suy sụp, nhưng cũng rất mau mất đi.
“Được rồi, chú sẽ tiếp tục cố gắng để con cũng tiếp nhận,” Giọng nói của Nam
Cung Kình Hiên trầm thấp, trong mắt ánh lên sự thâm thúy sâu xa, xoa xoa đầu con trai: “Chú nợ con quá nhiều, đền trả gấp đôi, được không?”
Trong lòng Tiểu Ảnh cảm thấy là lạ, ánh mắt lạnh như băng cũng mềm nhũn một
chút, nghiêng đầu tránh khỏi lòng bàn tay anh: “Đi thôi, không phải nói
mẹ đang đợi chúng ta sao?”
Mắt thấy cậu bé xinh đẹp chạy về phía xe của mình, trong lòng Nam Cung Kình Hiên có sự an ủi ấm áp.
*****
“Mẹ!” Tiểu Ảnh chạy vào nhà, hướng về phía phòng bếp kêu lên.
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng ló đầu ra, chăm chú nhìn bóng dáng Nam Cung Kình
Hiên mạnh mẽ rắn rỏi mang theo Tiểu Ảnh đi vào cùng nhau, trong lòng cảm thấy có chút quỷ dị, nhưng rất ấm áp, nhẹ giọng nói: “Còn một món nữa,
hai người rửa tay trước đi, xong ngay đây.”
Nói xong, cô xoay
người nhìn chằm chằm bếp lửa, từ trước đến giờ ở phòng bếp chỉ có một
mình cô, vì thế trong lòng hơi khẩn trương.
Lâu lắm rồi, mang
theo bảo bảo, cuộc sống chỉ có hai mẹ con, đột nhiên, bên trong tiết tấu nhịp nhàng đã định hình lại nhô ra một người đàn ông, trong lòng cô có
hơi không thể thích ứng, cứ như vậy mà ngơ ngác sợ run mấy giây, nghe
được chút xíu mùi khét.
“. . . . . . !” Dụ Thiên Tuyết chợt hoàn hồn, đi tới giảm nhỏ lửa xuống, vội vàng dùng cái sạn xào rau.
Trời, cô lại có thể đi tới tình trạng mất hồn mất vía như thế này!
Hàng mi dài run rẩy, nghe trong phòng khách hình như có tiếng nói chuyện,
nhưng sau chốc lát lại không có, Dụ Thiên Tuyết vừa xào thức ăn vừa tâm
hoảng ý loạn, ngẫm nghĩ Nam Cung Kình Hiên và Tiểu Ảnh có thể làm cái gì ở trong phòng khách, loại cuộc sống một nhà ba ngụm này, cho tới bây
giờ cô chưa hề thể nghiệm qua, cô thật sự. . . . . . . . . . . . . . . . . . Rất khẩn trương. truyện chỉ đăng trên dd lequydon
Cứ suy
nghĩ như thế, một món ăn đã làm xong, Dụ Thiên Tuyết cũng không chú ý
tới, từ lúc nào thì trong phòng bếp bỗng nhiên có thêm một người.
Ánh mắt chợt quét qua một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi, trong lòng Dụ Thiên Tuyết chấn động, suýt nữa cầm không được cái sạn.
Nam Cung Kình Hiên nhanh chóng bao trùm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ dùng sức, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận.”
Mãi cho đến khi múc rau vào dĩa, Dụ Thiên Tuyết mới mặt hồng tim đập rút
tay ra khỏi lòng bàn tay của anh, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào
anh: “Sao anh lại vào đây? Em đã nói anh ngồi đợi ở trong phòng khách là được, không nên vào đây nhìn em làm gì, có người nhìn em làm không
được.”
Nam Cung Kình Hiên cười cười, dưới ánh đèn lộ ra vẻ tuấn
dật phóng khoáng, nhẹ nhàng kéo cô qua vén mấy sợi tóc ra sau tai của
cô: “Quy củ của em đúng là nhiều, thật vất vả anh mới tới nơi này một
lần, cứ thế này mà nhìn em vất vả bận bịu?”
Dụ Thiên Tuyết thấy rất kỳ quái: “Nấu ăn thì có cái gì mà cực nhọc?”
Nam Cung Kình Hiên lôi cô qua, nhẹ nhàng cô ôm ở trong ngực: “Anh cảm thấy
rất khổ cực, thật ra thì em không cần phải làm những chuyện này một
mình, nhìn thử nơi này xem có cái gì anh có thể giúp một tay, xin em cứ
việc phân phó.”
Dụ Thiên Tuyết cau mày, giơ tay đẩy anh, vội vàng nói: “Anh đừng, đừng gần như vậy, trên tạp dề dính dầu mỡ, anh không sợ dính lên quần áo hay sao!”
Tây trang của anh là hàng thủ công nhập khẩu từ Italy, dính dầu mỡ thì nhất định là hỏng nát.
“Không sợ,” Nam Cung Kình Hiên trả lời một cách dứt khoát, ôm cô càng chặt
hơn, khàn giọng nói: “Ở trong này ngây ngốc mấy phút sau đó cái gì anh
cũng không cần, chỉ cần mẹ con em. . . . . . Thiên Tuyết, nếu không
chúng ta bỏ trốn đi, chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ cùng nhau.”
Hơi thở đàn ông phun ra nuốt vào ở cần cổ của cô, hít thật sâu hương vị trên người cô, có chút tham luyến thích thú.
Dụ Thiên Tuyết giật mình, bỗng nhiên cảm thấy anh có chút tính trẻ con.
Cười cười gỡ cánh tay anh đang quấn ở trên eo mình ra, lúm đồng tiền tươi
như hoa: “Anh nói đùa gì thế? Người nhà của anh cũng không cần sao? Công ty của anh thiếu anh quả thật chính là không có cách nào hoạt động, anh cũng không cần à? Rửa tay nhanh lên một chút rồi ra ăn cơm, em không
cần anh giúp, món này nữa là xong ngay đây.”
Ý tưởng cứ như thế
mà bị cô chối bỏ, Nam Cung Kình Hiên cũng không suy sụp, ngược lại còn
nhẹ nhàng cười, nhìn cô xoay người tiếp tục nấu ăn.
Lát sau anh
lại áp sát phía sau cô, choàng tay qua thắt lưng của cô ôm cô vào trong
ngực, nhẹ nhàng xoay đầu cô lại hôn phớt lên môi, giọng khàn khàn nói:
“Anh không nói đùa, nếu như có một ngày thật sự đến tình trạng kia, anh
muốn nói cho em biết cái gì anh cũng có thể vứt bỏ, vì em cùng con
trai chúng ta”.
Dụ Thiên Tuyết giật mình, trong nháy mắt không có hô hấp.
Nam Cung Kình Hiên buông cô ra, đi tới vòi nước trước mặt mở van nước, rửa tay, dịu dàng nhắc nhở: “Dầu nóng rồi.”
Dụ Thiên Tuyết hoàn hồn, nhìn chằm chằm dầu trong nồi, vội vàng đổ thịt
băm vào, luống cuống tay chân một trận, sau đó trong phòng bếp đã không
còn bóng dáng của anh.
“Đàn ông thúi!” Cô cau mày mắng một câu, giọng nói có chút thích thú mà oán trách.
Trên bàn ăn, Tiểu Ảnh uốn éo người cảm thấy rất không tự nhiên, nhìn hai người lớn đánh tình mắng yêu, cực kỳ cao hứng.
Lúc điện thoại vang lên Nam Cung Kình Hiên đang giúp Dụ Thiên Tuyết khều
xương cá, điện thoại di động ở trong túi tây trang reo không ngừng không nghỉ, hai tay bận bịu, không thể làm gì khác hơn là nói: “Nhận giúp
anh.”
Dụ Thiên Tuyết đành phải móc điện thoại di động từ trong túi áo của anh ra, đưa cho anh.
“Nghe giúp anh,” Ánh mắt thâm thúy mà bá đạo của Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô, nhàn nhạt cười: “Hiện tại anh không rảnh.”
Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, nhìn mã số hình như là số điện thoại cố định, không có hiện tên, không thể làm gì khác hơn là giúp anh nhận.
“Alo, xin chào.”
Không khí ở đối diện tựa hồ rất khắc nghiệt, lại là một hồi trầm mặc, tiếp
theo chính là một câu nói hùng hậu mà lạnh như băng: “Là cô?”
Hết chương 193
— —— BỔ SUNG THÊM — ——
Chương 193: Cuộc sống một nhà ba ngụm, cô lại có phần khẩn trương
“Thiếu gia. . . . . .” Người đàn ông cắn răng nói: “Tiên sinh muốn đứa nhỏ này ngày mai tham gia tiệc sinh nhật của ông. . . . . .”
“Ông ấy già nên hồ đồ à?” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng cười nhạo: “Thằng bé tới hay không thì có vấn đền gì, cậu thấy thằng bé muốn đi sao? Toàn là người
lớn như thế lại tới cưỡng bách một đứa bé, ông ấy không biết xấu hổ à?”
Người đàn ông đổ mồ hôi, những lời như thế, làm sao anh ta có thể ở trước mặt Nam Cung Ngạo mà nói ra khỏi miệng.
“Đừng để tôi nhìn thấy các người đến dây dưa thằng bé nữa, nếu không, không
cần ở lại nhà Nam Cung làm việc” Lần nữa, biểu tình của Nam Cung Kình
Hiên lạnh nhạt xuống, hờ hững lạnh như băng: “Tôi nói được làm được.”
Người đàn ông đã đổ mồ hôi khắp người, cúi thấp đầu, một câu nói cũng không dám nói. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon
Nam Cung Kình Hiên đi tới trước mặt Tiểu Ảnh, ngồi xổm xuống, đưa tay cầm
lấy ba lô của cậu bé, trong ánh mắt mê hoặc mà kinh ngạc của Tiểu Ảnh
nhẹ giọng nói: “Mẹ của con ở nhà nấu cơm, không rảnh tới đón con, cho
nên chú ——”
Đôi mắt thâm thúy của anh sáng ngời, khóe miệng
nhếch lên một nụ cười bá đạo: “Tiểu Ảnh không cần sợ, có chú ở đây, mấy
người này đừng hòng dẫn con đi bất kỳ nơi nào.”
Trong đôi mắt to
tròn long lánh của Tiểu Ảnh tràn đầy sự nghi ngờ, thế nhưng đã hiểu rõ,
thì ra, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà mẹ đã nộp khí giới đầu hàng.
“Chú, chú thật sự rất biết dỗ ngọt phụ nữ!” Tiểu Ảnh nói như đinh chém sắt.
Bờ môi của Nam Cung Kình Hiên thoáng hiện nụ cười nhàn nhạt, kéo cánh tay nhỏ bé của con trai qua, nói: “Cám ơn đã khen!”
Tiểu Ảnh lại tránh ra khỏi tay của anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ trầm
tĩnh cùng lạnh lùng, cười lạnh nói: “Nhưng mà Tiểu Ảnh và mẹ không giống nhau, mẹ có thể tiếp nhận chú, nhưng không có nghĩa là Tiểu Ảnh đã tiếp nhận nha.”
Cậu bé suy nghĩ vô cùng rõ ràng, trước khi mẹ chính thức gả cho chú này, cậu tuyệt đối sẽ không dễ dàng tiếp nhận chú ấy.
Cậu bé không phải mẹ, mẹ bị tình yêu làm cho mê muội đầu óc, sau đó u u mê
mê hồ đồ tiếp thu ý tốt của người khác, quá dễ bị lừa.
Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên thoáng lóe sáng, có chút suy sụp, nhưng cũng rất mau mất đi.
“Được rồi, chú sẽ tiếp tục cố gắng để con cũng tiếp nhận,” Giọng nói của Nam
Cung Kình Hiên trầm thấp, trong mắt ánh lên sự thâm thúy sâu xa, xoa xoa đầu con trai: “Chú nợ con quá nhiều, đền trả gấp đôi, được không?”
Trong lòng Tiểu Ảnh cảm thấy là lạ, ánh mắt lạnh như băng cũng mềm nhũn một
chút, nghiêng đầu tránh khỏi lòng bàn tay anh: “Đi thôi, không phải nói
mẹ đang đợi chúng ta sao?”
Mắt thấy cậu bé xinh đẹp chạy về phía xe của mình, trong lòng Nam Cung Kình Hiên có sự an ủi ấm áp.
*****
“Mẹ!” Tiểu Ảnh chạy vào nhà, hướng về phía phòng bếp kêu lên.
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng ló đầu ra, chăm chú nhìn bóng dáng Nam Cung Kình
Hiên mạnh mẽ rắn rỏi mang theo Tiểu Ảnh đi vào cùng nhau, trong lòng cảm thấy có chút quỷ dị, nhưng rất ấm áp, nhẹ giọng nói: “Còn một món nữa,
hai người rửa tay trước đi, xong ngay đây.”
Nói xong, cô xoay
người nhìn chằm chằm bếp lửa, từ trước đến giờ ở phòng bếp chỉ có một
mình cô, vì thế trong lòng hơi khẩn trương.
Lâu lắm rồi, mang
theo bảo bảo, cuộc sống chỉ có hai mẹ con, đột nhiên, bên trong tiết tấu nhịp nhàng đã định hình lại nhô ra một người đàn ông, trong lòng cô có
hơi không thể thích ứng, cứ như vậy mà ngơ ngác sợ run mấy giây, nghe
được chút xíu mùi khét.
“. . . . . . !” Dụ Thiên Tuyết chợt hoàn hồn, đi tới giảm nhỏ lửa xuống, vội vàng dùng cái sạn xào rau.
Trời, cô lại có thể đi tới tình trạng mất hồn mất vía như thế này!
Hàng mi dài run rẩy, nghe trong phòng khách hình như có tiếng nói chuyện,
nhưng sau chốc lát lại không có, Dụ Thiên Tuyết vừa xào thức ăn vừa tâm
hoảng ý loạn, ngẫm nghĩ Nam Cung Kình Hiên và Tiểu Ảnh có thể làm cái gì ở trong phòng khách, loại cuộc sống một nhà ba ngụm này, cho tới bây
giờ cô chưa hề thể nghiệm qua, cô thật sự. . . . . . . . . . . . . . . . . . Rất khẩn trương. truyện chỉ đăng trên dd lequydon
Cứ suy
nghĩ như thế, một món ăn đã làm xong, Dụ Thiên Tuyết cũng không chú ý
tới, từ lúc nào thì trong phòng bếp bỗng nhiên có thêm một người.
Ánh mắt chợt quét qua một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi, trong lòng Dụ Thiên Tuyết chấn động, suýt nữa cầm không được cái sạn.
Nam Cung Kình Hiên nhanh chóng bao trùm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ dùng sức, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận.”
Mãi cho đến khi múc rau vào dĩa, Dụ Thiên Tuyết mới mặt hồng tim đập rút
tay ra khỏi lòng bàn tay của anh, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm vào
anh: “Sao anh lại vào đây? Em đã nói anh ngồi đợi ở trong phòng khách là được, không nên vào đây nhìn em làm gì, có người nhìn em làm không
được.”
Nam Cung Kình Hiên cười cười, dưới ánh đèn lộ ra vẻ tuấn
dật phóng khoáng, nhẹ nhàng kéo cô qua vén mấy sợi tóc ra sau tai của
cô: “Quy củ của em đúng là nhiều, thật vất vả anh mới tới nơi này một
lần, cứ thế này mà nhìn em vất vả bận bịu?”
Dụ Thiên Tuyết thấy rất kỳ quái: “Nấu ăn thì có cái gì mà cực nhọc?”
Nam Cung Kình Hiên lôi cô qua, nhẹ nhàng cô ôm ở trong ngực: “Anh cảm thấy
rất khổ cực, thật ra thì em không cần phải làm những chuyện này một
mình, nhìn thử nơi này xem có cái gì anh có thể giúp một tay, xin em cứ
việc phân phó.”
Dụ Thiên Tuyết cau mày, giơ tay đẩy anh, vội vàng nói: “Anh đừng, đừng gần như vậy, trên tạp dề dính dầu mỡ, anh không sợ dính lên quần áo hay sao!”
Tây trang của anh là hàng thủ công nhập khẩu từ Italy, dính dầu mỡ thì nhất định là hỏng nát.
“Không sợ,” Nam Cung Kình Hiên trả lời một cách dứt khoát, ôm cô càng chặt
hơn, khàn giọng nói: “Ở trong này ngây ngốc mấy phút sau đó cái gì anh
cũng không cần, chỉ cần mẹ con em. . . . . . Thiên Tuyết, nếu không
chúng ta bỏ trốn đi, chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ cùng nhau.”
Hơi thở đàn ông phun ra nuốt vào ở cần cổ của cô, hít thật sâu hương vị trên người cô, có chút tham luyến thích thú.
Dụ Thiên Tuyết giật mình, bỗng nhiên cảm thấy anh có chút tính trẻ con.
Cười cười gỡ cánh tay anh đang quấn ở trên eo mình ra, lúm đồng tiền tươi
như hoa: “Anh nói đùa gì thế? Người nhà của anh cũng không cần sao? Công ty của anh thiếu anh quả thật chính là không có cách nào hoạt động, anh cũng không cần à? Rửa tay nhanh lên một chút rồi ra ăn cơm, em không
cần anh giúp, món này nữa là xong ngay đây.”
Ý tưởng cứ như thế
mà bị cô chối bỏ, Nam Cung Kình Hiên cũng không suy sụp, ngược lại còn
nhẹ nhàng cười, nhìn cô xoay người tiếp tục nấu ăn.
Lát sau anh
lại áp sát phía sau cô, choàng tay qua thắt lưng của cô ôm cô vào trong
ngực, nhẹ nhàng xoay đầu cô lại hôn phớt lên môi, giọng khàn khàn nói:
“Anh không nói đùa, nếu như có một ngày thật sự đến tình trạng kia, anh
muốn nói cho em biết cái gì anh cũng có thể vứt bỏ, vì em cùng con
trai chúng ta”.
Dụ Thiên Tuyết giật mình, trong nháy mắt không có hô hấp.
Nam Cung Kình Hiên buông cô ra, đi tới vòi nước trước mặt mở van nước, rửa tay, dịu dàng nhắc nhở: “Dầu nóng rồi.”
Dụ Thiên Tuyết hoàn hồn, nhìn chằm chằm dầu trong nồi, vội vàng đổ thịt
băm vào, luống cuống tay chân một trận, sau đó trong phòng bếp đã không
còn bóng dáng của anh.
“Đàn ông thúi!” Cô cau mày mắng một câu, giọng nói có chút thích thú mà oán trách.
Trên bàn ăn, Tiểu Ảnh uốn éo người cảm thấy rất không tự nhiên, nhìn hai người lớn đánh tình mắng yêu, cực kỳ cao hứng.
Lúc điện thoại vang lên Nam Cung Kình Hiên đang giúp Dụ Thiên Tuyết khều
xương cá, điện thoại di động ở trong túi tây trang reo không ngừng không nghỉ, hai tay bận bịu, không thể làm gì khác hơn là nói: “Nhận giúp
anh.”
Dụ Thiên Tuyết đành phải móc điện thoại di động từ trong túi áo của anh ra, đưa cho anh.
“Nghe giúp anh,” Ánh mắt thâm thúy mà bá đạo của Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô, nhàn nhạt cười: “Hiện tại anh không rảnh.”
Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, nhìn mã số hình như là số điện thoại cố định, không có hiện tên, không thể làm gì khác hơn là giúp anh nhận.
“Alo, xin chào.”
Không khí ở đối diện tựa hồ rất khắc nghiệt, lại là một hồi trầm mặc, tiếp
theo chính là một câu nói hùng hậu mà lạnh như băng: “Là cô?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com