Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua chút nóng bỏng.
Căn bản là phớt lờ sự tránh né của cô, Nam Cung Kình Hiên giam cầm cô thật
chặt ở bên trong khuỷu tay, ngón tay thon dài thăm dò sâu vào áo ngoài
của cô, đôi mắt sáng trong chăm chú nhìn cô, giọng khàn khàn nói: “Được. . . . . . Cho anh nhìn xem em cắn người thế nào, hửm?”
Dụ Thiên
Tuyết hét lên một tiếng, cả người co rúc ở trên ghế, kinh hoảng đè mấy
ngón tay đang gây sóng gió bên trong quần áo của mình lại, bị nhột đến
mức cười rộ lên, mắt cũng ngân ngấn nước, vội vàng cầu xin tha thứ:
“Đừng. . . . . . Đừng, không muốn, em chỉ tùy tiện nói mà thôi đừng gãi
em, thật là nhột. . . . . .”
Nam Cung Kình Hiên tỉ mỉ chăm chú
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thu nạp từng biểu tình nhỏ xíu vào đáy
mắt nóng bỏng, đột nhiên tay anh dò theo vòng eo cô trượt lên trên bao
phủ nơi mềm mại trắng như tuyết của cô, mấy ngón tay nhẹ nhàng hoạt động chung quanh một vòng, đẩy cái áo ngực mỏng manh ra, trực tiếp bao trùm
nơi cao ngất mềm mại ở trong lòng bàn tay. mang truyện đi xin ghi rõ
nguồn: ddlequydon
“. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, hít sâu một hơi nhìn chằm chằm vào anh.
Trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên nhiều thêm mấy phần nóng rực, khóe miệng nở một nụ cười, chống trán vào trán cô: “Thế nào, bao nhiêu lâu rồi mà
cũng chưa quen thuộc cảm giác này sao? Tối hôm qua tận hứng nhưng chưa
thỏa mãn, có hài lòng biểu hiện của anh không?”
Ngực thũng trướng mà đau đớn, Dụ Thiên Tuyết hốt hoảng muốn tránh ra, nhưng Nam Cung Kình Hiên không cho, cánh tay to lớn của anh vững vàng khống chế cô, làm cho cô chỉ có thể ở trong lòng anh mà ngửa đầu mở mắt nhìn thẳng vào mắt
anh, mặt hồng tim đập trả lời vấn đề anh hỏi.
“Anh đừng mạnh như
vậy, đau. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết kinh ngạc với sự can đảm của anh,
khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên cầm thật chặt cổ tay anh không để cho anh càn
rỡ quá mức: “Còn nữa. . . . ., nơi này là phòng làm việc anh không nên
càn quấy!”
“Trời sinh anh lớn lối như vậy, đâu phải em không
biết!” Nam Cung Kình Hiên cúi đầu áp sát mặt cô, hô hấp giao hòa chung
một chỗ cùng cô, nhưng vẫn thả lỏng lực đạo trên tay một chút, càng lúc
càng không kiêng kỵ chút nào, giọng khàn khàn nói: “Anh thật rất hoài
niệm hương vị của em tối hôm qua, Thiên Tuyết, em để anh cấm dục suốt
năm năm, anh cũng muốn hoài nghi nửa đời sau mình phải dựa vào tay của
mình để. . . . . .”
Ở trong phòng làm việc rộng rãi sáng sủa bị anh ve vãn tán tỉnh như thế này, Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy trái tim
cũng sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.
Mấy ngón tay nhỏ nhắn yếu ớt bấu víu bờ vai của anh, dùng sức đẩy ra ngoài.. truyện chỉ đăng trên dd lequydon.
“Em không có kéo rèm cửa sổ lại, anh có thể khiêm tốn một chút hay không, ở bên ngoài có thể nhìn thấy đó!” Cô gấp đến độ buộc phải thấp giọng kêu
lên.
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên trở nên sâu thẳm,
khóe miệng nhếch lên một nụ cười, bàn tay từ nơi ấm áp đẫy đà của cô rốt cuộc cũng lưu luyến di chuyển, sửa sang lại áo ngực cho cô, bàn tay dọc theo bụng dưới trơn mịn tiếp tục vòng qua thắt lưng cô.
Dụ
Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, đầu óc hỗn loạn, bị anh náo loạn một trận căn bản là không nghĩ ra mình đang rối rắm chuyện gì, thanh tỉnh một
chút mới nhớ tới buổi tiệc của Nam Cung Ngạo —— quả thực là nhức đầu, cô thật sự không muốn đi.
“Đừng nghĩ cướp đi con trai của em, ông
ấy đừng hòng mơ tưởng. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết nhớ tới ông già xấu xa
phách lối kia, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên rối rắm mà thống khổ, cúi đầu
cắn môi nói.
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên nheo lại,
kéo cô lên từ trên chỗ ngồi, ôm vào trong ngực, tự mình ngồi vào chỗ đó, để cô ngồi ở trên đùi mình, ôm chặt cô ở trong ngực nhẹ nhàng ngửi mùi
hương thoang thoảng trên mái tóc cô.
“Thật ra thì điều em nên lo
lắng không phải cái này, ông ấy là ba anh, tất nhiên cũng là ông nội của Tiểu Ảnh, điểm này, vĩnh viễn không thay đổi được, cùng lắm thì chờ sau khi em gả cho anh rồi sẽ từ từ chung đụng với ông ấy, lúc đó em sẽ biết ông ấy cũng là người có nhược điểm, tựa như anh, còn không phải là bị
em ăn gắt gao sao?” Lần đầu tiên Nam Cung Kình Hiên ở trước mặt cô vì ba của mình của mà nói chuyện.
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, hàng mày
thanh tú nhíu lại, có hơi kích động: “Anh nói gả cưới gì hả? Em nói sẽ
gả cho anh lúc nào? Ông ấy có thể có nhược điểm gì? Ngay cả chuyện bỏ
tiền ra mua trẻ con mà ông ấy cũng làm được!”
Nam Cung Kình Hiên cúi đầu cười rộ lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô. dd:LEQUYDON
“Không bỏ tiền mua thì em sẽ chủ động tặng cho ông ấy sao? Ba anh là thương
nhân, nhưng không có nghĩa là chuyện gì ông ấy cũng đều dùng tiền để
giải quyết vấn đề, nếu như ông ấy dùng đến biện pháp này, chứng minh là
đã cùng đường bí lối.”
Dụ Thiên Tuyết cắn cắn môi, khuôn mặt nhỏ
nhắn có chút thê lương nở nụ cười: “Vậy anh cũng quá ngây thơ rồi, ông
ấy chỉ muốn Tiểu Ảnh mà thôi, từng trước tới nay, cái ông ấy cự tuyệt là thân phận của em, bất luận là gia thế hay bối cảnh, chỉ mỗi chuyện chưa kết hôn đã có con là đã bị ông ấy kêu án tử hình rồi, không có khả năng em sẽ gả vào nhà anh.”
Nói xong, chính cô cũng có chút hoảng
hốt, có chút tuyệt vọng: “Em cũng không biết vì cái gì mà muốn ở chung
một chỗ cùng với anh, không phải em đang tự chuốc khổ sao? Em cũng không thể xác định sau này chúng ta sẽ vĩnh viễn yêu nhau, về sau . . . . .
Phải làm sao bây giờ?”
Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên hơi âm
trầm, trong đôi mắt thâm thúy không hề biểu lộ anh đang suy nghĩ cái gì, bưng lấy mặt cô cúi đầu áp xuống, chăm chú nhìn cô, giọng khàn khàn
nói: “Không nên đưa ra những quy định cứng nhắc để hạn chế tương lai của chúng ta, hiện tại, anh muốn em xác định, có phải em thật sự yêu anh
hay không, đã yêu anh thì không được thay đổi, chuyện kia cũng sẽ trở
nên dễ dàng, nếu ngay cả em cũng không muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ
cùng anh,vậy một mình anh kiên trì thì có ích lợi gì?”
Dụ Thiên Tuyết cắn môi, trong mắt lộ vẻ thất thần không xác định, nhìn chằm chằm anh, một câu cũng nói không nên lời.
“Chính anh đã từng nói em rất ti tiện chỉ có thể làm tình nhân của anh, thời
điểm xảy ra chuyện là anh không tin em, em cũng rất khó tin tưởng anh
lần nữa, làm sao em ở chung một chỗ cùng anh được?” Trong giọng nói của
cô có sự nghẹn ngào khó nén.
“Viện cớ!” Nam Cung Kình Hiên cau
mày nói, trong đôi mắt nóng bỏng lộ ra khát vọng mạnh mẽ, ôm lấy cô để
thân thể của cô đè ở trên người mình, bá đạo mà dịu dàng hôn lên khóe
miệng cô, giọng khàn khàn: “Không phải là chuyện gì chúng ta cũng đều
trải qua rồi sao? Chẳng lẽ em không rõ anh là hạng người gì à? Anh thừa
nhận, anh ích kỷ bá đạo tính khí nóng nảy, nhưng em cũng rất bướng bỉnh
luôn tự cho là đúng, tính khí cũng không tốt đến đâu, nhưng anh chính là yêu người phụ nữ nhỏ này, nếu như em không yêu anh, tại sao lại ở dưới
thân anh trằn trọc giao hoan cả đêm? !”
Hô hấp của anh nóng rực
phun ở khóe miệng cô, Dụ Thiên Tuyết tránh không được, mặt đỏ lên, ý
thức bị khuấy động đến mơ màng cuống quít, cơ hồ muốn trầm luân trong
loại không khí nóng bỏng này mà không có cách nào tự kềm chế, nghẹn ngào nói: “Anh đừng nói nữa, đừng nói. . . . . .”
“Nói yêu anh nghe
một lần, hửm?” Nam Cung Kình Hiên áp sát nhìn cô chăm chú, giọng khàn
khàn ra lệnh: “Cho tới bây giờ em chưa hề nói yêu anh, em keo kiệt mấy
chữ này đến vậy sao? Nói, em yêu anh!”
Cả người cùng ý thức của
Dụ Thiên Tuyết gần như hỏng mất, đầu lưỡi cũng cứng ngắc, căn bản là
không cách nào nói ra những lời này.
Cô chưa từng nói, chưa từng nói qua với bất kỳ người nào!
“Em không. . . . . .” Mặt đỏ lên, đôi mắt của người phụ nữ nhỏ mê ly, cau
mày lắc đầu cự tuyệt, tránh né muốn thoát khỏi sự khống chế của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com