Khóe môi tuấn dật của Nam Cung Kình Hiên nhếch lên một nụ cười, đó là nụ cười rét lạnh đến tận xương.
“Thậm chí chỉ đoán thôi mà em cũng không muốn đoán…… Thật là không phối
hợp……” Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt, tà mị lạnh như băng: “Vậy
không thể làm gì khác hơn là để cho tôi nói cho em biết ——”
“Uyển nha đầu, tới sớm như vậy?” Một giọng nói hùng hồn dư âm ong ong truyền vào phòng khách.
Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nắm chặt mấy ngón tay thon dài, ánh mắt lạnh như băng. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dđ lequyđon
Chết tiệt, sao trở lại đúng lúc này, anh sắp từ trong miệng người phụ nữ này bức ra mọi chuyện.
“Bác trai.” La Tình Uyển nhẹ nhàng đứng dậy, khôn khéo kêu một tiếng.
“Ngồi đi, ngồi xuống.” Nam Cung Ngạo cười sang sảng, trên người mặc áo kiểu
Tôn Trung Sơn màu xám trắng giơ tay hướng về phía cô ta vẫy vẫy, tay
phải cầm quải trượng đầu rồng đâm mạnh xuống sàn, mắt lạnh thoáng nhìn
Nam Cung Kình Hiên, hừ một tiếng ngồi xuống: “Thật là ly kỳ, sớm thế này mà có thể nhìn thấy con ở nhà, mặt trời đúng là mọc từ hướng tây rồi!”
Vẻ mặt của Nam Cung Kình Hiên cũng lạnh lùng, lạnh giọng đáp lại: “Vậy
sao? Đúng lúc con cũng ăn xong, không muốn nhìn thấy con thì sau này con sẽ ít về nhà, cũng tránh ảnh hưởng đến tâm tình của ba.”
Nam Cung Ngạo trợn mắt: “Mày…… Cái thằng khốn này!! Lại muốn sặc giọng tranh cãi cùng tao có phải hay không!”
La Tình Uyển vội vàng đi qua, múc canh vào một cái chén nhỏ đặt bên cạnh
Nam Cung Ngạo: “Được rồi bác trai, đừng nóng giận, không dễ dàng gì Kình Hiên mới có ở nhà, mọi người cũng đừng ầm ĩ, dù sao cũng là gia đình,
sao có thể nói không về là không về? Gần đây anh ấy rất tốt, mỗi ngày
tan việc là trực tiếp từ công ty về nhà.”
Nam Cung Ngạo nén giận, không dám nói cho La Tình Uyển biết, tên này, cả ngày lẫn đêm không về, cũng không biết thằng nhóc khốn kiếp này đang làm gì!
Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nở nụ cười, cầm khăn ăn lau lau ngón tay thon dài, đạm mạc nói: “Con ăn no, các người từ từ ăn.”
Nói xong anh cũng đứng dậy, đi tới cửa thì xoay người lại, lạnh giọng hỏi:
“Đúng rồi, ba đã xác định, hiện tại muốn đón Tiểu Ảnh đến nhà sao? Thiên Tuyết đồng ý?”
Nam Cung Ngạo để ý tới La Tình Uyển đang ở đây
nên không tiện nhiều lời, chẳng qua là gương mặt già nua xanh mét: “Mày
nói đi đâu hả? Nếu như không phải do mày ẩu tả, cốt nhục của nhà chúng
ta có thể lưu lạc ở trong tay người phụ nữ không rõ lai lịch kia sao?!
Chính mày gây họa còn ở nơi này kêu la cái gì! Uyển nha đầu đã nhịn mày
đến mức này mày còn ồn ào cái gì!”
Khóe miệng Nam Cung Kình Hiên
nở nụ cười nhàn nhạt: “Con không nói, ba cho rằng chỉ có cô ta đang nhịn con thôi sao?” Lạnh lùng quét mắt về phía La Tình Uyển, anh đạm mạc nói tiếp: “Mấy chuyện mà cô ta làm, con cũng không thể chịu được nữa, đừng
ép tôi, nếu không……”
Mấy câu cuối cùng kia, rõ ràng là anh nói cho người phụ nữ này nghe.
La Tình Uyển vẫn dịu dàng ngồi ở bàn, ánh mặt trời rải rác trải trên cái
váy dài, động tác của cô ta rất ưu nhã, chẳng qua là hàng mi nhẹ nhàng
run rẩy, đè xuống chút hốt hoảng ở trong lòng.
“Bác trai, Kình
Hiên cũng không có lỗi lầm gì, sai là ở con, do con chưa đủ rộng lượng,
đứa bé kia…… Con có thể gặp không? Con nghĩ con có thể chung sống
hòa thuận cùng đứa bé, nếu như có thể.” La Tình Uyển nhẹ giọng nói.
truyện chỉ đăng trên dđ lequyđon
Nam Cung Ngạo có hơi kinh ngạc, trợn to hai mắt, không nghĩ tới La Tình Uyển dễ dàng nghĩ thông suốt như vậy.
Một người phụ nữ, người phụ nữ đó còn chưa bước qua cửa, lại có thể tha thứ cho đứa con trai hỗn trướng này của ông ta ở bên ngoài chơi bời trăng
hoa gây ra rắc rối, lại còn có thể bao dung cho anh vì nhất thời sai lầm mà lưu lại cốt nhục!Nam Cung Ngạo cảm thấy cả người đều đang rung động, kích động đến mức không cách nào kềm chế.
Ánh mặt trời sáng chói chiếu vào phòng khách, theo bản năng, trong đầu Nam
Cung Kình Hiên thoáng qua một ý nghĩ, nghiến răng hướng về phía La Tình
Uyển nói: “Cô đừng mơ tưởng!”
La Tình Uyển bị giọng nói này làm cho sợ hết hồn, sắc mặt hơi tái nhợt nhìn chằm chằm vào anh…
Cô ta thoáng nở nụ cười, có chút chua xót khổ sở, khàn giọng hỏi: “Chuyện
này em đã sớm biết, cũng biết mục đích bác trai muốn em tới để nói
chuyện gì, em tiếp nhận, có thể không? Dù em không tiếp nhận thì điều
này cũng đã là sự thật, huống chi, nếu như là máu mủ của nhà Nam Cung
thì cũng không có đạo lý vứt bỏ, nhưng thưa bác trai, cháu có một thỉnh
cầu.”
Nam Cung Ngạo vẫn còn đang kinh ngạc vui mừng, chận ngang nói: “Uyển nha đầu, cháu nói!”
La Tình Uyển nhẹ nhàng hít một hơi, nói: “Nếu như đứa bé vào nhà, cháu hi
vọng có thể đối với ngoại giới nói là cháu và Kình Hiên nhận con nuôi,
dù sao thì bên ngoài vẫn chưa biết đứa bé này là máu mủ của anh ấy, nhà
Nam Cung cũng không cho phép những lời đồn đãi truyền bá ra ngoài làm
tổn hại danh dự gia tộc, cho nên nói nhận con nuôi, đó là lựa chọn tốt
nhất.” Nói xong, cô ta nhìn xuống bụng của mình một cái, khẽ đỏ mặt, nói tiếp: “Vả lại, cháu cũng không muốn bị ngoại giới cho rằng cháu không
thể sinh con, yêu cầu này, có thể không?”
Nam Cung Ngạo mừng rỡ, vừa muốn đáp ứng, chợt nghe một tiếng gầm nhẹ: “Cút!”
Toàn thân Nam Cung Kình Hiên lộ vẻ tàn độc, đứng sừng sững ở cửa, đôi mắt
lạnh như băng, anh nhìn La Tình Uyển cười lạnh, đi qua chống tay ở hai
bên người cô ta: “Nhận nuôi? Thua thiệt cô nghĩ ra được! Ở chỗ này, tốt
nhất cô câm miệng cho tôi, một lời cũng không được nói, nếu không, tôi
sẽ khiến cô hối hận vì những lời đã nói hôm nay!”
Quải trượng
trong tay Nam Cung Ngạo nặng nề nện xuống mặt đất, tràn đầy lửa giận đối với con trai của mình: “Cái thằng này, đồ khốn! Uyển nha đầu xử lý
chuyện như thế cũng vì suy nghĩ cho danh dự của nhà chúng ta, mày lại
còn rống con bé!”
“Ba biết cái gì!” Ánh mắt tàn bạo ngoan độc của Nam Cung Kình Hiên quét qua: “Đừng để cho tôi nghe thảo luận đề cập gì
đến chuyện nhận con nuôi này, tốt nhất là một lần cũng không! Nếu không
tôi sẽ cho cô biết hậu quả là cái gì!” Tay anh hung ác siết chặt cái
ghế, cười lạnh một tiếng, nhớ tới mấy ngày nữa chính là sinh nhật của
Nam Cung Ngạo: “Thời gian chắc cũng đủ rồi, đến lúc đó tôi sẽ cho các
người một câu trả lời chắc chắn, bảo đảm các người hài lòng!”
Mắt Nam Cung Ngạo nheo lại, nặng nề nện cây gậy xuống mặt đất, gầm nhẹ: “Thằng hỗn đản, mày lại muốn làm cái gì?!”
Điện thoại di động trong túi đang chấn động, Nam Cung Kình Hiên không muốn
nói thêm gì nữa, chỉ ưu nhã mà thản nhiên đứng dậy, đôi mắt băng lãnh
liếc La Tình Uyển một cái: “Tôi sẽ cho các người biết.”
Vừa nói anh vừa móc điện thoại di động trong túi ra, ấn nút nhận, xoay người đi ra ngoài.
Ánh mặt trời vẩy vào trên bóng lưng của anh, một mảnh sáng chói vàng óng
ánh, La Tình Uyển nhìn chằm chằm bóng lưng kia, khuôn mặt nhỏ nhắn tái
nhợt, thậm chí cả người vô cùng lạnh lẽo.
Nam Cung Ngạo ở bên
cạnh an ủi cô ta, cô ta lại không để ý, nhưng đầu óc thì cấp tốc xoay
tròn, tự hỏi, những chuyện cô ta đã từng làm có thể đã để lại nhược
điểm, sau khi suy nghĩ triệt để mọi chuyện, mới hơi yên tâm lại.
Nhược điểm của cô ta, không dễ dàng bắt như vậy.
Cho dù có bị chộp, đương nhiên chỉ mình Nam Cung Kình Hiên biết rõ, chẳng qua là, còn chưa đủ để cho những người khác tin phục.
Cô ta nhẹ nhàng cầm ly sữa tươi lên uống một hớp, hướng về phía Nam Cung
Ngạo nở nụ cười: “Cháu hiểu mà bác trai, cháu sẽ không để ở trong lòng,
nhưng mà cháu nội kia của bác, lúc nào thì có thể cho cháu gặp? Cháu
muốn nhìn thử xem có phải thật sự thông minh đáng yêu như bác nói hay
không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com