Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con – Chương 206: Thật Hy Vọng Em Vĩnh Viễn Chỉ Lệ Thuộc Vào Anh – Botruyen

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con - Chương 206: Thật Hy Vọng Em Vĩnh Viễn Chỉ Lệ Thuộc Vào Anh

“Ách……” Anh rên lên một tiếng, nhíu hàng mày anh tuấn, cố chịu đựng
nhưng vẫn khẽ thở gấp, nhìn chằm chằm cánh môi sáng bóng sưng đỏ của cô, cực kì đau lòng, lại hôn nhè nhẹ, lúc đầu còn vô cùng dịu dàng, sau đó
không khách sáo mà cạy ra kẽ răng hơi khép của cô, truy tìm cái lưỡi
ngượng ngùng mềm mại đêm qua.

Ấm áp, lệ thuộc, cứ ôm cô như vậy, cho đến ‘thiên hoang địa lão’.

Trong mắt Nam Cung Kình Hiên chợt dâng lên chút ẩm ướt, cũng không biết là
tại sao, chỉ là nhẹ nhàng ôm ấp cô vuốt ve tóc của cô, hôn cô trong lúc
cô nửa mê nửa tỉnh, đã thấy thỏa mãn cùng khuây khoả thế này.

“Cuối cùng thì anh lại có em lần nữa……” Giọng nói khàn khàn vang lên, Nam Cung Kình Hiên hôn lên gò má cô, tựa như là cố ý nói cho cô nghe trong
giấc mộng: “Từ trái tim em đến thân thể của em…… Thiên Tuyết……
Anh yêu em……”

Vào thời khắc này chuông điện thoại di động chợt vang lên, thực sự rất ‘sát’ phong cảnh.

Nam Cung Kình Hiên ôm lấy người phụ nữ nhỏ trong ngực, đột nhiên cau mày, nhìn xuống dưới giường.

Quần áo bị ném đầy đất.

Anh dùng cái mền mỏng đắp kín người cô, tiếp đó, mặc kệ thân thể trần
truồng bước xuống giường nghe điện thoại, ấn nút trả lời, đi ra khỏi
phòng.

“Chuyện gì?”

“Nam Cung thiếu gia, số điện thoại
chúng ta nghe lén có động tĩnh rồi, sáu giờ sáng, ở hoa viên Kim Vịnh,
La tiểu thư sẽ xuất hiện.”

Nam Cung Kình Hiên cau mày, nhìn giờ
trên điện thoại di động, còn lại hơn nửa tiếng đồng hồ. mang truyện đi
xin ghi rõ nguồn: dđ lequydon

Chết tiệt.

“Tôi biết rồi, trước tiên cho người qua đó canh chừng đừng ‘đánh cỏ kinh xà’, chụp hình lại, chờ tôi đến.”

Cúp điện thoại, Nam Cung Kình Hiên cảm giác được trong phòng hơi lạnh, kiểm tra một chút mới phát hiện ra căn hộ của Dụ Thiên Tuyết không có cài
đặt bất kỳ thiết bị sưởi ấm nào, anh có chút hoảng hốt nhớ lại năm năm
trước, thời gian đó ở chung với cô cũng là như thế này, thời điểm trời
chuyển lạnh cô cũng không thích bật máy điều hòa, cô thích sự ấm áp tự
nhiên khi nằm ở trong chăn mền.

Nhớ tới những điều này, trái tim
anh bắt đầu mềm mại, Nam Cung Kình Hiên đi trở lại phòng, nhìn quần áo
rơi đầy đất cũng không tính mặc vào, anh bước tới kéo mền ra, lần nữa
nằm lên giường ôm lấy cô.

Dụ Thiên Tuyết khẽ lật người, cảm giác có một lồng ngực nóng như lửa gần kề, chậm rãi cau mày dán sát vào.

Nam Cung Kình Hiên chợt sững sờ, một cái chớp mắt tiếp theo, đôi mắt anh
lấp lánh sáng ngời, ôm cô thật chặt ở trước ngực, giọng khàn khàn:
“Ngoan quá…… Thật hy vọng lúc thanh tỉnh em cũng lệ thuộc vào anh
thế này…… Vĩnh viễn lệ thuộc vào anh thế này……”

Mỗi lần ôm cô thì cơ thể sẽ nổi lên phản ứng, hôm nay quần áo gì cũng không có mặc, thì lại càng không cần nói.

Tay của Nam Cung Kình Hiên cực kỳ tà ác dò xét xuống địa phương không nên
đụng chạm thì ác ý dừng lại, nhẹ nhàng chạm vào, nhẹ nhàng xoa xoa, nhìn cô cau mày trong giấc mộng, ‘ưm’ một tiếng, nhích thêm một chút tới gần cổ của anh.

Phía bên trong trơn ướt ở giữa hai chân kia, vô cùng mềm nhẵn, thực sự khiến người ta cực kì lưu luyến.

Nam Cung Kình Hiên cố nén mới không tách hai chân cô ra một lần nữa, mặc dù anh thật sự không nhịn được, cũng chỉ có thể hít thở thật sâu để đẩy
lùi dục vọng toàn thân, nhưng không có chút hiệu quả nào, anh cương
quyết vọt đi tắm nước lạnh.

Trên tóc còn nhỏ nước, nhìn đồng hồ thì đã không còn nhiều thời gian.

Nam Cung Kình Hiên đi trở lại phòng ngủ cầm quần áo mặc vào, lúc này, anh mới chậm rãi đi tới bên giường ngắm nhìn cô.

Anh cũng muốn ôm cô ngủ thêm chút nữa, dù chỉ là chốc lát, chỉ nhìn cô ở trong lòng anh tỉnh lại cũng được, nhưng không thể.

“Yêu tinh……” Nam Cung Kình Hiên khàn giọng nói, lần nữa phủ lên môi cô,
dịu dàng trằn trọc: “Thật sự anh rất muốn em…… Muốn em cho đến khi
em cầu xin mới thôi…… Nhưng anh có việc phải đi……”

Chăm
chú nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, bỗng nhiên Nam Cung Kình Hiên nở nụ
cười yếu ớt, kề sát tai cô thấp giọng nói: “Khi tỉnh lại, có khi nào
hiểu lầm anh ăn xong rồi bỏ chạy hay không? Vậy coi như phiền toái rồi.”

Ngẫm nghĩ xong lại nở nụ cười, lưu lại một nụ hôn trên lông mi của cô: “Tùy ý đi…… Hiểu lầm cũng tốt, tới tìm anh tính sổ, dù sao thì đời này anh cũng tính dây dưa không rõ với em……”

Nói xong anh cũng đứng
dậy, đắp kín mền cho cô, gọi điện thoại đến trung tâm Huệ Minh xin nghỉ
giúp cô, sau đó mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.*****

Hoa viên Kim Vịnh.

Nam Cung Kình Hiên ngồi ở ghế sau, tầm mắt quét ra phía ngoài cửa sổ.

Hoa viên này thuộc về một khu dân cư, cũng không có hạn chế người bên
ngoài, buổi sáng có rất nhiều người tập thể dục hoặc chạy bộ ở đây, còn
có vài học sinh kết bạn cùng nhau từ bên trong đi ra.

Người đàn ông đeo kính đen ngồi ở ghế trước mở máy ghi âm cho Nam Cung Kình Hiên nghe.

Bên trong chậm rãi vang lên giọng nói, một thiếu niên, một giọng nữ dịu dàng mà anh rất quen thuộc.

“Tôi đã nói rồi, có chuyện gì thì liên lạc với trợ lý của tôi, đừng tới tìm
tôi, cậu quên rồi sao?” Giọng nữ mang theo chút ngái ngủ mông lung,
giọng êm ái nhưng lạnh lùng: “Hơn nữa còn sớm thế này.”

“La tiểu
thư, thật sự tôi không có biện pháp kéo dài nữa, chiều nay tôi và mẹ tôi sẽ đi Hongkong, cô có thể nói cho tôi biết vị trí cụ thể của bà không?
Tôi phải cùng đi với mẹ của tôi.”

“Không phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao, phải theo sắp xếp của tôi.”

“La tiểu thư……”

“Cậu tên gì? Tôi không nhớ, tôi nói rồi, cậu cứ đi trước, tôi sẽ đưa mẹ cậu
qua giúp cậu, tôi không quen bị người khác uy hiếp, cũng không có thói
quen hại người, miễn là người ta không làm hại tôi, tôi tuyệt đối sẽ
không lật lọng phản lời, điểm này cậu hiểu chưa?”

“La tiểu thư, tôi hiểu, nhưng……”

“Cậu đi tìm trợ lý của tôi đi, loại chuyện này tôi không thích tự mình xử
lý, nếu không tin tôi, tại sao lúc ban đầu lại hăng hái đáp ứng giúp
tôi?”

“Lúc đó tôi…… Thật sự rất cần tiền……”

“Là không đủ tiền?”

“Không không không…… La tiểu thư, bây giờ tôi có thể không lấy tiền nữa,
cũng có thể không đi Hongkong, nhưng tôi muốn gặp mẹ tôi……” Giọng
nói của thiếu niên lộ vẻ sợ hãi, lo lắng gánh không nổi hậu quả, chỉ
muốn bảo toàn trạng thái lúc ban đầu.

Phía đối diện vì vậy mà trầm mặc im lặng một lát.

“Sáu giờ, cậu ở hoa viên Kim Vịnh chờ tôi, tôi sẽ qua đó nói chuyện với
cậu.” Giọng nói của La Tình Uyển dừng lại trong chốc lát, lại có chút êm ái thân thiết, thản nhiên nói tiếp: “Cậu thấy tôi có giống loại người
độc ác ‘qua sông đoạn cầu’ không, ….., có giống không?”

“……”

“Được rồi, nhớ chờ tôi.”

Ghi âm tới đây là hết, ánh mắt Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm cái máy ghi âm màu đen, mấy ngón tay thon dài chậm rãi nắm chặt.

Ánh nắng ban mai sáng rỡ, chiếu lên người một thiếu niên đang đứng trong hoa viên. truyện chỉ đăng trên dd le quy don

Người thiếu niên kia, thời điểm mặc đồng phục bồi bàn thì rất tuấn tú, khi
mặc quần áo thoải mái lại có tác phong riêng biệt của tuổi trẻ.

Đón ánh nắng ban mai, có một bóng dáng dọc theo đường mòn chậm rãi đi tới.

Tên thiếu niên trợn to hai mắt, nhìn ngó chung quanh, thấy không có người
khác mới nói với cô gái xinh đẹp đó: “Cô…… Cô chính là La tiểu thư?”

La Tình Uyển mặc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác tây trang màu đen, tóc dài hơi xoăn xõa tán lạc, ánh mắt dịu dàng: “Không giống sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.