“Ách!” Trên trán Nam
Cung Kình Hiên đầm đìa mồ hôi, gương mặt tuấn tú ửng hồng, ngửa đầu rên
hừ một tiếng, cảm thụ nơi khít khao tiêu hồn của cô, càng mãnh liệt đánh thẳng vào, cho đến khi cảm thấy người dưới thân giãy giụa tránh né, anh mới cúi người tra xét tình huống của cô.
“Đau không?” Nam Cung
Kình Hiên nặng nề thở hổn hển, muốn dừng lại nhưng không dừng được, chỉ
có thể cấp tốc đánh sâu vào, cúi đầu hôn chóp mũi của cô, khàn giọng
hỏi.
Dụ Thiên Tuyết gật đầu, nước mắt cũng rớt xuống, tay gắt
gao nắm chặt drap giường, nghẹn ngào lên tiếng: “Đau quá. . . . . . Chậm một chút. . . . . . em không chịu nổi. . . . . .”
Cô sợ loại cảm giác này, mỗi một lần xỏ xuyên qua đều khiến cô như tê liệt, sức lực
của người đàn ông này quá mức đáng sợ, năm năm sau, lần nữa nếm trải
khiến cô muốn giãy giụa trốn tránh, bao gồm cái loại cảm giác khuây khỏa tê dại khi đau đớn qua đi, cô khát cầu, nhưng đồng thời cũng đang sợ
hãi.
Nam Cung Kình Hiên cố nén xúc động muốn liều mạng đánh sâu vào của mình, tốc độ từ từ chậm lại.
Gương mặt tuấn tú bởi vì kiềm nén mà đầm đìa mồ hôi, sau lưng cũng căng
thẳng, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết, ngậm lấy cái
miệng nhỏ nhắn của cô, gắng sức khàn giọng thì thầm: “Anh khống chế
không được, muốn ăn tươi nuốt sống em, hung hăng ăn hết. . . . . . Đau
đến thế sao? Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi Thiên Tuyết. . . . . . Anh sẽ nhẹ chút. . . . . .”
Dụ Thiên Tuyết không chịu nổi những
lời thổ lộ tâm tình như thế, nén lệ muốn thoát khỏi anh, cái cằm non mềm lại bị mấy ngón tay của anh giữ chặt, anh hôn sâu hơn, cái lưỡi mềm mại ẩm ướt bị anh hung hăng thương yêu, hàng loạt đau nhức tập trung vào
cái lưỡi, phản ứng phía dưới cũng dần dần không còn đau đớn nữa, bắt đầu thay đổi, từ từ chảy ra một dòng nước ấm, mang theo sự an ủi lan tràn
ra toàn thân không cách nào che giấu. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn:
dd lequydon
“. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết run rẩy, nước mắt càng chảy càng nhiều.
Nam Cung Kình Hiên kêu rên một tiếng chôn mặt trong mái tóc của cô, khàn
giọng nói: “Có biết anh nhớ em nhiều như thế nào hay không? Đã lâu rất
lâu không có chạm vào em, biết bao nhiêu lần anh chạm vào em ở trong mơ, muốn em. . . . . . Thân thể em thật mềm mại. . . . . . Thiên Tuyết. . . . . . Quả thật anh muốn chết ở bên trong em. . . . . .”
“Ưm!” Bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết cau mày, chịu đựng một cái đánh thẳng mạnh mẽ của anh, cắn môi, cả ý thức cũng đã tán loạn.
“Đừng nói nữa. . . . . . Đừng. . . . . .” Cô bắt đầu rụt thân thể của mình
lại, giãy giụa hướng về phía trước, muốn thoát khỏi dục vọng nóng hừng
hực đến mức khiến người ta trốn tránh, có hai bàn tay giữ chặt eo cô lần nữa, tiếp theo lại là một lần ra sức xỏ xuyên qua! Dụ Thiên Tuyết cong
lưng, hét lên một tiếng, bị sự khuây khoả kinh hãi như thế hù sợ, cả
người cũng đang run rẩy.
Nam Cung Kình Hiên ngước đôi mắt lên đỏ
ngầu lên, không quan tâm cô có thể chịu được hay không nữa, hung hăng
hướng tới điểm mẫn cảm của cô: “Đừng kêu anh ngừng nữa. . . . . . Anh
dừng lại không được, Thiên Tuyết. . . . . .”
Đêm khuya tĩnh lặng, ánh đèn nhu hòa, trong phòng ngủ có hai bóng dáng quấn quýt trên
giường, người đàn ông mãnh liệt chạy nước rút, người nằm phía dưới không kềm chế được mà gào thét trong cực lạc khuây khỏa, cả người của Nam
Cung Kình Hiên đầm đìa mồ hôi, cuồng liệt như dã thú, điên cuồng nhấp
nhô lên xuống, thỉnh thoảng nâng mặt của người phía dưới lên hôn thật
sâu cho đến lúc cô hít thở không thông, nuốt vào tiếng rên rỉ khi không
kiềm chế được của cô, ngay sau đó, dưới thân lại bộc phát lần nữa, hung
hăng tiến công, điên cuồng mãnh liệt đánh sâu vào bên trong.
Rốt cuộc, Dụ Thiên Tuyết không chịu nổi nữa, cả người co rút
thít chặt lại, mấy ngón chân trắng như tuyết kéo căng co quắp, cô như bị bức vào trong một thế giới điên cuồng, Nam Cung Kình Hiên đang bưng mặt của cô hôn thật sâu, thu nhận toàn bộ vẻ mỹ lệ của cô, để cho cả người
cô ở trong vòng tay ôm ấp của anh đạt lên đỉnh thiên đường đẹp nhất,
dáng vẻ run rẩy của cô thật đẹp, ngay cả cái lưỡi hoảng loạn bất lực
cũng bị anh quấn lấy an ủi, bàn tay thô ráp vuốt nhè nhẹ sau lưng cô,
vật bên dưới thân thể vẫn ở nơi sâu nhất bên trong cô, kéo dài sự an ủi
để cô bình tĩnh lại.
Một cuộc ân ái, kéo dài đến mồ hôi đầm đìa, thế nhưng, anh vẫn chưa tận hứng.
Thắt lưng của Dụ Thiên Tuyết cũng đã bủn rủn, địa phương yếu ớt nhạy cảm
nhất đã bị hành hạ đến sưng đỏ không chịu nổi, thân thể bị lật qua, còn
chưa kịp thở dốc đã phải nghênh đón một cuộc công kích mãnh liệt hơn.
Nam Cung Kình Hiên hôn lên xương bướm tinh xảo của cô, gặm cắn đầu vai cô không thả, nhún người ra vào kịch liệt.
Tay Dụ Thiên Tuyết túm chặt drap giường màu trắng, khi anh nặng nề phủ
người xuống, cô nức nở nghẹn ngào rên khẽ, cắn môi chịu đựng.
“Đừng. . . . . . Em đau quá. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu cầu xin,
trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, cô không biết anh đã phóng
thích bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn còn chưa thoả mãn, cô phải thẳng tấm
lưng mềm mại trắng nõn chống đỡ, mới có thể chống cự lại thế công mạnh
mẽ của anh.
Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên ửng đỏ, cả đôi mắt cũng đã đỏ ngầu, đau lòng cúi đầu xuống hôn đôi mắt của cô.
“Anh sẽ nhanh. . . . . .” Giọng nói của anh khàn khàn, tay thăm dò xuống
phía dưới địa phương đang bị che lấp, ở nơi không nhìn thấy được, xoa
xoa điểm nhạy cảm của cô, quả nhiên, lại nghe thấy tiếng rên nhẹ vui
sướng khiến lòng người say đắm của cô.
“Em thật đẹp. . . . . .
Thiên Tuyết. . . . . . Anh muốn em. . . . . .” Giọng của Nam Cung Kình
Hiên khàn đặc, tiếng nói của anh ong ong quanh quẩn bên tai cô, cả người Dụ Thiên Tuyết càng thêm căng thẳng, cảm giác eo bị nắm chặt hơn, phía
dưới lại bị nâng lên một chút, đột nhiên anh dùng hết toàn lực xuyên sâu vào, lực đạo hung ác, trực tiếp đánh thẳng chỗ sâu nhất của cô.
Tiếng thét chói tai liên tiếp, không khí nóng bỏng bên trong phòng ngủ đạt tới thời điểm căng thẳng nhất.
Cuối cùng, thời điểm Nam Cung Kình Hiên bộc phát ra không biết đã chạy nước
rút bao nhiêu lần, chỉ biết là người trong ngực đã mệt lả đến sắp bất
tỉnh, sống lưng của anh căng thẳng hết mức, liên tiếp đạt đến sự sướng
khoái, cúi đầu gắt gao hôn lên môi cô.
Khẩn trương siết chặt đường cong mềm mại, đây là tư thế ôm nhau hoàn mỹ nhất của bọn họ.
Nặng nề ngã ở trên người cô, thân thể của Nam Cung Kình Hiên chặt chẽ bao
phủ cô, mồ hôi đầm đìa dung hợp cùng mồ hôi mỏng li ti của cô, ồ ồ thở
dốc qua đi, hai cánh tay ôm cô thật chặt, ôm ở trước người, giống như ôm bảo vật quý giá nhất trên đời.
. . . . . .
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ rơi vào trên lông mi của anh.
Nam Cung Kình Hiên cau mày, chỉ chốc lát sau, đôi mắt tuấn dật có chút đấu tranh mở to.
Tựa như nhìn không rõ trước mắt, anh chỉ sửng sờ trong một giây, một cái
chớp mắt tiếp theo, đột nhiên cánh tay anh thu chặt người trong ngực,
thật chặt, sau đó cúi đầu xuống tra xét, quả nhiên, cô vẫn còn ở trong
ngực anh. truyện chỉ đăng trên
“. . . . . .” Rốt cuộc căng thẳng trong lòng buông xuống, anh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, Nam
Cung Kình Hiên buông lỏng lực đạo cái cánh tay, cảm thụ da thịt nhẵn
nhụi mềm mại của cô, đôi mắt nóng rực, hơi lật người bao trùm cô dưới
thân, chăm chú nhìn khuôn mặt của cô.
Tối hôm qua, bọn họ. . . . . .
Dụ Thiên Tuyết ngủ trầm trầm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn còn
dính vài sợi tóc ướt nhẹp mồ hôi, Nam Cung Kình Hiên chìa ngón tay thon
dài vén mấy sợi tóc kia lên, nhẹ nhàng bưng lấy mặt của cô, ấn một nụ
hôn lên trên mặt cô.
Ôm cơ thể mềm mại trong lòng, anh chặt chẽ bá chiếm cô từ đầu đến chân, dù đã kết thúc cũng không chịu buông ra.
Chẳng qua là sáng nay, thân thể anh lại bắt đầu có cái gì đó không đúng, chỉ
đơn giản là vén cái mền lên một chút, theo đường cong cơ thể cô nhìn
xuống, đáy mắt anh càng thêm nóng rực.
Nam Cung Kình Hiên thử
nhúc nhích một chút, da thịt thân mật chạm nhau, ngay tức khắc, cảm giác kia lan truyền ra khắp toàn thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com