Nói xong, anh kéo Dụ Thiên Tuyết đứng dậy, bàn tay nắm chặt cổ tay cô, hướng về phía nhà trọ đi tới.
“Anh buông tôi ra….. Nam Cung Kình Hiên, anh buông tôi ra!” Dụ Thiên Tuyết muốn giãy thoát, nhưng sức lực của anh lớn đến mức dọa người, xương cổ
tay của cô cũng bị anh bóp vô cùng đau, rất đau.
Sau lưng đã có
cảnh sát đã tới, Tiểu Ảnh vội vàng nhờ chú cảnh sát chăm sóc Bùi Vũ
Triết bị thương nằm trên mặt đất, ra sức chạy một mạch đuổi theo chú hư
hỏng và mẹ.
“Chú hư hỏng, chú mau buông mẹ ra, nếu không cháu báo cảnh sát!” Ở phía sau, Tiểu Ảnh phô trương thanh thế.
Nam Cung Kình Hiên quét ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu bé tuấn tú sau lưng, chỉ một ánh mắt giao hội đã hiểu ý tứ lẫn nhau, Nam Cung Kình Hiên biết đứa nhỏ này thông minh tới cực điểm, anh cũng đồng ý cách nói chuyện này
giữa hai cha con, nút thắt ở trong lòng của Dụ Thiên Tuyết, chỉ có anh – Nam Cung Kình Hiên mới biết cách tháo mở.
Nháy mắt đã tới nhà trọ, dì chủ nhà cũng đang đi ra ngoài.
“Phiền dì giúp chúng tôi chăm sóc Tiểu Ảnh một lát, chúng tôi có chuyện cần
giải quyết.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng bỏ lại một câu.
Dì chủ nhà sững sờ, còn chưa kịp nói gì thì bọn họ đã bỏ lại cậu bé đi lên lầu.
“Chú!” Ở phía sau, Tiểu Ảnh kêu một tiếng.
Nam Cung Kình Hiên quay đầu lại, thấy Tiểu Ảnh đứng ở nơi khuất sáng, giơ
một ngón tay lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ lạnh lùng xưa nay chưa
từng có: “Cháu chỉ cho chú một cơ hội, qua lần này, chú dỗ mẹ không
xong, cháu sẽ không cho cơ hội nào nữa.”
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên bốn bề dậy sóng.
Nắm thật chặt tay của Dụ Thiên Tuyết, anh siết chặt thêm mấy phần một lần
nữa, nghĩ rằng, mặc kể có phải là cơ hội cuối cùng hay không, người phụ
nữ này, anh đã quyết định cả đời không buông tay, ý niệm này, chết cũng
sẽ không thay đổi.
Suốt dọc đường vùng vẫy về đến nhà, Dụ Thiên Tuyết giãy giụa cũng đã hết sức mệt mỏi.
“Anh còn có biện pháp nào khác không? Tôi ghét anh sử dụng bạo lực, tôi cực
kỳ ghét!” Dụ Thiên Tuyết chống tay trên ghế salon, nén giận, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên, nói.
Đóng cửa phòng, Nam Cung Kình Hiên giơ một tay kéo cô vào trong ngực, tha thiết chôn mặt bên
trong mái tóc của cô, ngửi mùi hương trên người cô. DD LÊ QUÝ ĐÔN
“Buông tôi ra…..” Giọng của Dụ Thiên Tuyết đã khàn khàn, thống khổ nhắm mắt
lại, bấu víu bờ vai của anh gần như không còn hơi sức đẩy ra: “Anh không cần gạt tôi nữa, tại sao cho tôi hi vọng rồi sau đó lại tước đoạt quyền hạnh phúc của tôi? Anh có biết anh rất tàn nhẫn hay không, tôi hận anh
chết đi được…..”
“Anh không có…..” Nam Cung Kình Hiên hít
thật sâu mùi hương trên người cô, chóp mũi cùng đôi môi xuyên qua mái
tóc như tơ tóc của cô chui vào bên trong dán sát cổ áo cô, liếm láp cần
cổ nhạy cảm của cô: “Em đúng là người phụ nữ khó dây dưa, vĩnh viễn cũng chỉ tin tưởng những gì mình thấy, em và anh có gì khác biệt nhau? Anh
hiểu lầm em, không phải em cũng hiểu lầm anh giống như vậy sao?”
“Tôi hiểu lầm anh cái gì?” Dụ Thiên Tuyết ngước mắt lên, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Anh từng nói với tôi là muốn cùng tôi ở chung một chỗ, nói muốn
hủy bỏ hôn ước, sẽ không đi tìm phụ nữ khác, anh từng nói chưa?! Là tôi
nghe lầm hay đó là ảo giác của tôi?”
“Anh đã nói…..” Nam Cung
Kình Hiên ngước mắt, bưng lấy mặt của cô ở trong lòng bàn tay, giọng nói khàn khàn: “Những điều này anh đều nói qua, anh chưa giải quyết tốt, là lỗi của anh…..”
Anh cau mày thật sâu: “Vốn là anh muốn đợi cô
ta lộ ra sơ hở, có đầy đủ chứng cớ thì có thể để cho hai nhà đều đồng ý
hủy bỏ hôn ước, anh không cần người phụ nữ tâm kế ác độc như thế ở bên
cạnh anh, nhưng bây giờ xem ra em chờ không kịp —— một nụ hôn em cũng
hiểu lầm, em xác định nhìn thấy anh và cô ta hôn môi? Hôn nơi nào, em
nói xem?”
Đại não Dụ Thiên Tuyết choáng váng, trong lòng vẫn còn
tức giận cực độ, nhưng ngẫm lại, thật sự là cô có thêm dầu thêm mỡ một
ít.Ở góc độ kia, chẳng qua chỉ nhìn thấy La Tình Uyển nhón chân hôn anh, nhưng anh không có đáp lại.
“Anh gạt tôi…..” Cô cau mày, ngoan cố nói.
“Anh không ngờ tính nhẫn nại của em kém đến vậy.” Nam Cung Kình Hiên siết eo của cô, áp sát để cô dựa lưng trên ghế sofa, hơi thở nóng hổi phả trên
môi cô: “Để anh dạy em thế nào gọi là hôn môi, lần sau, đừng nhìn thấy
anh đến gần cô ta một chút thì đã cảm thấy anh không đứng đắn, biết
chưa?”
Dụ Thiên Tuyết vẫn còn đang mất hồn, đôi môi của Nam Cung Kình Hiên đã hôn lên môi cô.
Dụ Thiên Tuyết né tránh, hơi thở nóng bỏng giống như phỏng da thịt cô, một cái chớp mắt tiếp theo, Nam Cung Kình Hiên đã cố định cằm của cô, vững
vàng hôn lên, mạnh mạnh mẽ mẽ vọt vào trong hàm răng khẽ khép lại của
cô, hung ác mà nồng nhiệt dây dưa với môi lưỡi của cô.
“…..” Dụ Thiên Tuyết ngăn trở không được, hai tay chống đỡ lưng sofa mềm mại,
cảm giác anh đang nặng nề trằn trọc trong cổ họng của mình, nghiền từng
bộ vị mẫn cảm bên trong, cuống quít mê muội, hô hấp của cô cũng bị anh
cường thế hút đi, ngay tại lúc cô thở dốc sắp hít thở không thông, trong nháy mắt, chính anh truyền hô hấp qua cho cô, cưỡng bách cô tiếp nhận
nụ hôn sâu thắm thiết của mình.
Bàn tay ở sau đầu cô vuốt ve, vuốt nhè nhẹ gáy của cô, da thịt mềm nhẵn động lòng người.
Nam Cung Kình Hiên buông đôi môi của cô ra, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô há miệng thở dốc, cả người mềm nhũn ở trong lòng anh.
“Vẫn còn nghi ngờ anh à…..” Nam Cung Kình Hiên chống trán vào trán của cô, hô hấp nặng nề hỏi, tay thăm dò tiến vào áo khoác, phủ lên bầu ngực đầy đặn của cô, ôm chặt cô vào trong ngực, nặng nề xoa nắn.
“…..!” Khoái cảm mãnh liệt đột kích, Dụ Thiên Tuyết hít sâu một hơi, trong mắt là vẻ thất kinh hoảng hốt.
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên giống như đầm nước sâu thăm thẳm, sáng ngời đáng sợ.
“Cảm giác này có quen thuộc hay không? Có phải lâu rồi không có trải qua hay không?” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên càng trở nên khàn đặc, ánh mắt mê ly, siết chặt eo cô đè ép cô trên lưng sofa, chống trán vào trán cô, quan sát cô. truyện chỉ đăng trên dd le quy don
Dụ Thiên Tuyết
choáng váng một trận, cố sức chèo chống thân thể của mình, hàng mi rung
động kịch liệt: “Không được….. Buông ra…..”
“Không
buông……” Nam Cung Kình Hiên khàn giọng nói, đột nhiên kéo áo khoác
của cô xuống, quấn vòng quanh hai cổ tay cô, giống như dây thừng buộc
chặt cổ tay cô lại, sau đó hôn lên cổ của cô.
“Ách……” Dụ Thiên Tuyết không nhịn được ngửa đầu, cảm giác hai tay bị trói ở phía sau, cả người bị phơi bày ở trước mặt anh.
Nam Cung Kình Hiên tiến công mãnh liệt, môi lưỡi ẩm ướt nóng bỏng quét qua
mỗi góc cần cổ của cô, khiến cô kinh hãi không ngừng, cả người liên tục
run rẩy, thân thể của anh nặng nề đè ép, trong lúc cô không chú ý, trong nháy mắt lặng lẽ kéo khóa kéo quần cô ra, ngón tay thon dài lướt qua
vòng eo mịn màng, khẽ dùng sức nắm chặt eo cô, kéo quần cô xuống.
Động tác của anh có hơi thô bạo, vừa lôi y phục của cô vừa ôm cô hướng về phía gian phòng bên trong đi tới.
Ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết mê ly, trong mắt có sự uất ức cùng oán hận,
nhưng nhiều hơn là mê say, môi lưỡi của cô vẫn luôn bị anh chiếm cứ,
hăng say mà ẩm ướt dây dưa, có tiếng ‘chậc chậc’, căn bản là không chú ý tới áo khoác cùng áo len mỏng manh của mình là thế nào không còn, cảm
thấy cả người thật nhẹ nhàng, thời điểm cảm giác được là khi mái tóc như tơ của cô rơi vào trên bờ vai lành lạnh.
Đột nhiên Dụ Thiên
Tuyết cả kinh, hơi thanh tỉnh lại, lúc này mới nhận biết phần trên cơ
thể mình đã trần trụi, da thịt trắng nõn mịn màng rơi vào trong lồng
ngực cường tráng của anh, đầu lưỡi tê dại, cảm giác được Nam Cung Kình
Hiên ẩn nhẫn thống khổ rên một tiếng, móc áo ngực của cô bị mở ra, bị
kéo xuống, một bàn tay nóng hừng hực trực tiếp chạm vào bầu ngực non
mềm.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com