Đã bao nhiêu năm rồi, cô ta không nhận được quà tặng của anh?
Ánh trăng nhàn nhạt, trong ánh mắt trong suốt của cô gái xinh đẹp dâng lên một tầng sương mù mông lung.
La Tình Uyển mở cái hộp ra, bên trong là một cái điện thoại di động màu
tím cao nhã, là màu sắc cô ta yêu thích, kiểu dáng cô ta yêu thích,
không nghĩ tới đã qua nhiều năm như vậy, người đàn ông này còn có thể
nhớ sở thích của cô ta. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn
“Em nhớ anh đang dùng dòng điện thoại này nhưng màu lam đậm đúng không?” Bỗng nhiên La Tình Uyển nhớ tới chuyện này.
Nam Cung Kình Hiên cầm ly rượu trong tay, anh đứng cách đó không xa nhìn
qua đây, mị hoặc lan tràn, mắt anh híp lại hờ hững nói: “Không thích?
Không thích thì quăng đi.”
“Không có.” La Tình Uyển vội vàng nắm
chặt điện thoại di động, sương mù trong mắt đã bị gió đêm thổi khô, bên
môi thoáng hiện lên vẻ dịu dàng, luống cuống cười: “Em thích….. Rất
yêu thích.”
Bề ngoài của Nam Cung Kình Hiên vẫn lạnh lùng như cũ, không có chút biểu tình dư thừa nào.
Nhưng La Tình Uyển biết, đây chính là anh, kể cả lúc du học ở nước ngoài,
ngày ngày gương mặt như điêu khắc của anh cũng lạnh như thế, dù có rất
nhiều thanh niên trẻ trung hơn anh, nhưng chỉ có cô ta mới biết sức
quyến rũ của người đàn ông này có thể tới trình độ nào, chỉ một biến hóa rất nhỏ của ánh mắt cũng có thể trêu chọc tiếng lòng của cô ta.
Ánh trăng lặng lẽ mênh mông, La Tình Uyển chậm rãi đi tới trước mặt anh,
cầm lấy ly rượu trong tay anh.
Nam Cung Kình Hiên khẽ cau mày.
Một cái chớp mắt tiếp theo, cô ta nhắm mắt lại nhón chân lên, dưới ánh trăng hôn lên đôi môi lạnh bạc của anh.
Anh quá cao, cho dù cô ta đã từng là người mẫu nhưng cũng phải nhón chân
mới có thể chạm tới môi của anh, bờ môi khêu gợi kia cực kỳ rõ nét, mỏng đến lạnh nhạt, cô ta dịu dàng trằn trọc trên đó, hoàn toàn phóng thích
tình yêu say đắm của mình.
Nam Cung Kình Hiên cau mày sâu hơn, cơ hồ muốn đẩy cô ta ra.
Nhưng mà, diễn trò cũng không thể chỉ làm đến một nửa.
Nín lặng nhẫn nhịn không để ý tới hô hấp nhàn nhạt của người phụ nữ này,
Nam Cung Kình Hiên dứt khoát cúi đầu xuống, ôm thắt lưng của cô ta,
tượng trưng chạm nhẹ vào môi cô ta, ánh mắt phức tạp, vuốt ve đầu cô ta
một chút, sau đó chậm rãi đẩy cô ta ra.
“Không còn sớm, về nhà đi.”
*****
Cabin máy bay mở ra, một trận gió lạnh thổi vào.
Bùi Vũ Triết từ bên trong bước ra, nhàn nhạt dặn dò mấy câu với trợ lý phía sau, đi xuống, trực tiếp ngồi vào trong xe.
Người đại diện – Johnny cầm văn kiện từ phía sau chạy tới, vừa nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của anh thì sắc mặt tái xanh, kéo mở cửa sau xe trực tiếp
ngồi ở bên cạnh anh.
“Đến World Trade Center thì cho tôi xuống là được rồi, tôi có chuyện cần xử lý mọi người cứ về trước.” Bùi Vũ Triết nói.
Johnny đang xem văn kiện, nghe anh nói thì khép văn kiện lại ‘Pằng!’ một tiếng, sắc mặt tái xanh.
“Cậu lại đi tìm người phụ nữ chưa kết hôn đã sinh con đó chứ gì?”
Sắc mặt của Bùi Vũ Triết cũng cứng lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua: “Anh đang nói cái gì?”
“Cậu nói cho tôi biết, có phải cậu lại đi tìm cô ấy hay không!” Johnny tức giận hỏi.
Bùi Vũ Triết đè nén lửa giận lạnh nhạt nói: “Ừ, trước khi đi nước ngoài tôi và cô ấy có chút ít hiểu lầm, tôi còn chưa kịp nói rõ.”
Nếu không phải như vậy, anh tuyệt đối sẽ ở lại bệnh viện cùng với Thiên Tuyết, nhưng mà…..
“Cậu có bệnh đúng không?” Johnny cau mày quăng văn kiện qua một bên, điệu bộ thể hiện rõ là muốn dạy dỗ anh: “Cậu còn trách tôi khi đó đã kéo cậu ra nước ngoài? Chính cậu không cân nhắc thiệt hơn gì hết phải không? Một
cái là giải thưởng quốc tế lớn một bên là người phụ nữ đang phát sốt,
cậu không biết phân biệt nặng nhẹ hả!! Các người có mâu thuẫn gì? Giải
thích trễ mấy ngày thì thế nào? Chẳng lẽ cậu hi vọng ở buổi lễ trao giải quốc tế tìm tôi đi lên thay thế cậu nhận thưởng? Cậu có còn muốn lăn
lộn hay không!”Bùi Vũ Triết chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, phát tán nhiệt độ trong xe.
“Tôi không có biện pháp nói rõ với anh, anh có hiểu không? Tôi quan tâm
người phụ nữ này, còn để ý hơn so với Piano, anh lấy cái giải thưởng gì
đó ra so sánh với cô ấy là đang sỉ nhục cô ấy.” Bùi Vũ Triết lạnh lùng
quét mắt một cái: “Còn nữa, tôi cảnh cáo anh, lần sau còn dám dùng loại
phương thức này cưỡng ép tôi ra nước ngoài, tôi sẽ trực tiếp hủy bỏ hợp
đồng.”
“Cậu…..” Johnny giận đến tưởng chừng như muốn phát điên: “Đầu óc cậu quả thực xảy ra vấn đề!”
Đôi môi mỏng của Bùi Vũ Triết mím thành một đường thẳng, vuốt ve điện thoại di động trong bàn tay, trong lòng vô cùng lo lắng, đám khốn kiếp này,
lại có thể ngay trong ngày Thiên Tuyết ngã bệnh ép buộc anh lên xe lửa,
lại còn tắt điện thoại di động của anh, không tham gia hết buổi lễ tuyệt nhiên không được trở về.
Đại khái là đã hơn một tuần lễ, anh không có liên lạc với Thiên Tuyết.
“Cậu nói đi, một người phụ nữ mang theo đứa nhỏ thì có gì tốt? Cho dù cô ấy
đã từng chữa khỏi bệnh cho cậu thì sao? Hiện tại, nếu như cậu không nói
tới Piano còn không phải là phế nhân? Cậu còn có tư cách gì theo đuổi cô ấy!” Johnny đổi cách thức, thân thiện khuyên dỗ anh: “Cậu theo đuổi phụ nữ tôi không quản cậu, nhưng để theo đuổi phụ nữ thì điều kiện tiên
quyết là cậu phải có một sự nghiệp vững chắc, xin cậu phải suy nghĩ cho
kỹ?”
Bùi Vũ Triết cau mày, lạnh giọng hướng về phía tài xế nói: “Sắp đến rồi, anh dừng lại ở ven đường.”
Tài xế nghe anh nói thì vững vàng dừng xe ở ven đường.
Bùi Vũ Triết xuống xe, lạnh nhạt nói với người đại diện: “Cám ơn đã nhắc
nhở, tốt nhất là anh đừng có ép tôi quá, bằng không, biết đâu hoàn toàn
ngược lại.”
‘Sầm!’ một tiếng, Bùi Vũ Triết hờ hững xoay người rời đi.
*****
Trong World Trade Center, Nam Cung Kình Hiên đứng ở trước cửa sổ sát đất, vẻ mặt rất lạnh lùng.
“Kình Hiên, anh thấy cái này thế nào? Bác trai có thích hay không?” La Tình
Uyển đi tới, cầm một cái đồng hồ đeo tay, nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên không dừng ở trên đó, nhưng lạnh giọng hỏi: “Em nhất định phải tới nơi này chọn quà tặng sao?”
La Tình Uyển giật mình: “Sao vậy? Em chỉ không muốn đi quá xa, em sợ anh
phiền lòng nên chọn chỗ tương đối gần nhà, hơn nữa nơi này là trung tâm
mua sắm cao cấp, rất ít người có thể vào đây, anh….. Không thích nơi
này sao?”
Mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Nam Cung Ngạo, hôm nay La Tình Uyển kéo anh ra ngoài cùng nhau chọn quà tặng.
Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên rất kém, không nói gì, chẳng qua ánh mắt thâm
thúy hướng về cửa sổ sát đất nhìn phía bên dưới —— nơi này là con đường
duy nhất từ trường tiểu học Ấu Dương đi về nhà trọ của Dụ Thiên Tuyết,
mỗi ngày Thiên Tuyết đều dẫn Tiểu Ảnh đi qua con đường này.
Trong lòng anh nghi ngờ, có phải người phụ nữ sau lưng này lại đang giở trò gì hay không.
Cô ta không phải là người phụ nữ có thể tùy tiện lừa gạt.
“Chọn nhanh lên một chút.” Nam Cung Kình Hiên nâng tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, lạnh giọng nói.
“Dạ, em chọn được rồi.” La Tình Uyển chìa tay đưa tới, cười yếu ớt, nói:
“Cái này, soái ca, cho ý kiến đi, không phải em không tin tưởng ánh mắt
của mình, mà là em càng muốn để cho anh hài lòng.”
Nam Cung Kình
Hiên nhàn nhạt quét mắt một cái, cái đồng hồ màu xám bạc sáng bóng cao
nhã, xác thực rất thích hợp với ông già Nam Cung Ngạo kia.
“Tùy ý, chính em chọn đi.” Anh vẫn lạnh lùng, không hề biến chuyển.
Sắc mặt tươi cười của La Tình Uyển phai nhạt, nhưng vẫn cười yếu ớt như cũ, thu tay lại, cầm quà tặng trả về.
Cô ta cũng cúi xuống liếc nhìn đồng hồ, vừa vặn đúng giờ.
“Kình Hiên.” La Tình Uyển nhẹ nhàng hít một hơi, dịu dàng nở nụ cười, nói
lớn: “Em quyết định về nhà lấy một bức tranh cổ tặng cho bác trai, theo
em xuống đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com