“Tôi không biết, anh không cần kiếm cớ nữa!” Dụ Thiên Tuyết không nghe anh nói hết, uất ức rưng rưng, tiếp tục đẩy đẩy anh.
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên thoáng lấp lánh ánh sáng trong suốt.
Giải thích vô dụng, anh chỉ đành giơ tay ôm gáy của cô, bất ngờ cúi đầu hôn cô.
Dụ Thiên Tuyết kinh ngạc mở to mắt, gắng sức giùng giằng, Nam Cung Kình
Hiên bắt được tay của cô vặn ra sau lưng, tùy ý thưởng thức hương vị
tuyệt vời trong miệng cô, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi sắp bao trùm hoàn
toàn thân thể nho nhỏ của cô ở trên ghế salon.
Giãy giụa kịch
liệt dẫn đến cọ sát, Nam Cung Kình Hiên chỉ cảm thấy thân thể bị cô cọ
qua cọ lại càng lúc càng nóng, giữ chặt thắt lưng của cô đi về phía bên
trong gian phòng, người phụ nữ nhỏ cứng đầu cứng cổ này, quá khó dỗ
dành!
“Nam Cung Kình Hiên, anh thật là quá đáng….. Tôi phải rời khỏi nơi này, tôi không muốn gặp lại anh nữa!” Dụ Thiên Tuyết há miệng
thở dốc, đôi mắt ngân ngấn lệ nhìn anh chằm chằm, tức giận đến cực hạn.
“Em dám!” Rốt cuộc Nam Cung Kình Hiên cũng bộc phát lửa giận!
Anh có thể dễ dàng khoan dung hết thảy tính khí của cô, xem như là đền bù
những lỗi lầm xưa kia, nhưng không có cách nào dễ dàng tha thứ cho những lời người phụ nữ này vừa nói! Muốn rời khỏi anh….. Đời này cũng đừng
nghĩ!
Dụ Thiên Tuyết bị anh nổi quạu rống to thì đần ra, trong đôi mắt sáng trong có chút sợ hãi.
Tên đàn ông đáng chết này….. Rõ ràng chính anh ta không đúng trước!
“Em dám rời khỏi anh, dù anh đào sâu ba thước cũng phải tìm ra em!” Gương
mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, trán nổi gân xanh, gầm nhẹ
giơ tay chạm vào khuôn mặt cô, không phải anh nảy sinh ác độc, anh chỉ
đang trần thuật một sự thật.
“Tôi sẽ rời đi….. Sau này anh cũng sẽ kết hôn, sẽ có vợ con, anh quấn lấy tôi làm cái gì! Đừng tiếp tục
loại chuyện nhàm chán này nữa, tôi tha thứ cho anh cũng không đại biểu
anh có thể chơi đùa tôi như vậy!” Lồng ngực của Dụ Thiên Tuyết phập
phồng dữ dội, trừng mắt nhìn anh.
“Anh không có chơi đùa em!” Nam Cung Kình Hiên kìm nén đến mặt cũng đỏ lên, ánh mắt dao động kịch liệt, chống trán vào trán của cô khàn giọng nói: “Là em đang ép anh, em liên
tục ép anh phải đưa ra quyết định, anh không sạch sẽ, anh có hôn ước, dù anh chỉ có một chút trói buộc cũng không có tư cách yêu cầu em ở bên
cạnh anh! Được….. Anh đưa ra một quyết định cho em!”
Dụ Thiên
Tuyết nhìn anh chằm chằm, trong mắt có sự đề phòng cùng khó hiểu, đang
lưỡng lự thì trong nháy mắt anh bỗng nhiên bồng cô lên, cô khẽ kêu lên
một tiếng, cảm giác mình bị ném lên trên giường, nặng nề rơi xuống giữa
một đống gối mềm xốp thật dầy, cô còn chưa kịp ngồi dậy, Nam Cung Kình
Hiên đã nặng nề đè lên, quỳ một gối xuống bên người cô, đôi mắt thâm
thúy tưởng chừng như có thể ăn thịt người.
Đột nhiên đầu óc của Dụ Thiên Tuyết trở nên nhạy bén, chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch: “Anh muốn làm gì?”
“Anh sẽ không làm gì, đừng sợ.” Giọng Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng, nhưng ngữ điệu lại rất dịu dàng.
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết đề phòng không chút nào lơi lỏng, cổ họng như bị
ngăn chặn một chữ cũng nói không ra được, Nam Cung Kình Hiên ôm lấy thắt lưng cô, cùng cô dính sát vào nhau, giọng nói khàn khàn ở bên tai cô
thì thầm lời thề khắc cốt ghi tâm.
“Em yên tâm, năm năm trước,
bắt đầu từ lúc em rời đi anh cũng không chạm qua phụ nữ nào khác, một
lần cũng không có, còn về phần hôn ước, anh sẽ nghĩ biện pháp hủy bỏ, em hãy cho anh thời gian, Nam Cung Kình Hiên anh đời này chỉ muốn kết hôn
với một người phụ nữ, đó chính là em, Dụ Thiên Tuyết.” Anh dán sát vào
vành tai mềm mịn của cô, hơi thở nóng bỏng cũng trở nên dịu dàng: “Anh
cho em tình yêu, cho em danh phận, cho em một tổ ấm của riêng em ——
những điều này có đủ tạo thành tư cách để anh yêu em hay không?”
Hơi thở mong manh cùng những lời nói kia, như hàng loạt tiếng nổ, vang dội trong thế giới của Dụ Thiên Tuyết.
Hô hấp của cô không đều, run run quan sát nhiệt độ của người đàn ông trên
người mình, bả vai rộng lớn của anh chặn lại tầm mắt cô, để trong toàn
bộ thế giới của cô chỉ có anh tồn tại, Dụ Thiên Tuyết cho rằng mình đã
nghe lầm ——
Anh muốn giải trừ hôn ước?
Anh muốn giải trừ hôn ước cùng La Tình Uyển?!!
“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết cứng họng, có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
“Có đủ hay không? Hửm?” Nam Cung Kình Hiên cố chấp hỏi, gương mặt tuấn lãng như thiên thần lộ ra vẻ mị hoặc mê người.
Cả người Dụ Thiên Tuyết mông lung, trước kia, cô vẫn cho rằng người đàn
ông này chỉ muốn giữ cô ở bên người vui đùa mới đến gần cô, cầu xin sự
tha thứ của cô, nhưng cô thật sự không ngờ, tình yêu của anh cũng có thể kiên định như vậy, tinh khiết thế kia, không thể không có cô.
Vươn một bàn tay ra, Dụ Thiên Tuyết thăm dò nhiệt độ trên trán anh.
“Anh xác định? Anh sẽ hủy bỏ hôn ước? Anh….. Anh muốn cưới tôi?” Dụ Thiên Tuyết có phần nói không liền câu.
“Ừ.” Đang bưng mặt cô, Nam Cung Kình Hiên ấn một nụ hôn xuống cái trán trơn bóng trắng mịn của cô: “Em có vấn đề gì sao?”
“Nam Cung Kình Hiên, anh xác định anh không có phát sốt?”
“Anh không có.”
“La Tình Uyển là người phụ nữ chính anh lựa chọn, anh muốn vứt bỏ cô ấy?”
Nam Cung Kình Hiên hơi cau mày, ôm cô, lời nói có chút sâu xa: “Đừng nói
tới người phụ nữ đó với anh nữa, so với em thì anh hiểu rõ cô ta có đáng giá để anh đối đãi tốt hay không, cho cô ta chút trừng phạt như thế
cũng còn nhẹ.”
Dụ Thiên Tuyết nghe nhưng không hiểu ra sao, cô vẫn không biết La Tình Uyển đã từng làm qua chuyện gì không đúng.
“Cho nên hiện tại anh sạch sẽ đúng không? Về sau không cho em nói anh là
người có gia đình, anh không có tư cách nhìn nhận con trai, không có tư
cách yêu cầu em ở lại bên cạnh anh ——” Nam Cung Kình Hiên cau mày cảnh
cáo: “Anh yêu em, anh có quyền tranh thủ để em yêu anh.”
Đầu óc Dụ Thiên Tuyết là một mảnh hỗn loạn, đối với lời tỏ tình bất ngờ như thế, không có biện pháp trả lời.
Còn đang suy nghĩ, đột nhiên cần cổ truyền đến một hồi tê dại, Dụ Thiên
Tuyết rên lên một tiếng, lúc này mới phát giác Nam Cung Kình Hiên đã cúi đầu hôn lên cổ của cô, theo bản năng cô muốn lui về phía sau, eo lại bị anh giam cầm thật chặt.
“Đừng, thật nhột…..” Cô run rẩy trán né.
“Rời đi mấy năm nay em có bị tên đàn ông nào khác chạm qua hay không? Nói
cho anh biết…..” Giọng Nam Cung Kình Hiên khàn khàn hỏi.
Dụ Thiên Tuyết cau mày, cơ hồ muốn giơ chân đạp mạnh anh xuống giường: “Anh nghĩ tôi là anh sao? Tôi có con nhỏ, tôi cũng có tự ái! Đâu có giống anh, đồ lợn giống không biết xấu hổ!”
Nhớ tới bộ dáng cầm thú của người đàn ông này năm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, mang theo chút lửa giận mắng.
Nam Cung Kình Hiên cúi đầu cười, hôn rồi lại hôn cô mạnh hơn, tay cũng
không nhịn được nhào tới nặn lui ở trên người cô, chỉ một hồi Dụ Thiên
Tuyết đã thở hồng hộc, trên cổ đầy dấu vết anh lưu lại, đỏ tươi, giống
như đóa hoa đang nở.
“Không có là tốt rồi…..” Giọng Nam Cung Kình Hiên khàn khàn: “Nếu em lừa gạt anh, anh sẽ không bỏ qua cho em, càng
không bỏ qua cho tên đàn ông kia…..”
“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết
cảm thấy tính tình bá đạo cường thế của người đàn ông này vẫn không thay đổi, cứng họng, có hơi đề phòng hỏi: “Nếu như tôi thật sự có thì sao?”
“Vậy anh sẽ giết tên kia, trói em lại mang ra nước ngoài, xinh đẹp thế này
thì bán vào nhà thổ.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói, mổ một nụ hôn
lên cánh môi đỏ tươi của cô, đôi mắt lấp lánh ánh sáng mê ly: “Tuyệt đối có thể bán được giá cao.”
“Anh ——!” Dụ Thiên Tuyết trợn mắt, giận đến nghẹn lời.
“Đùa với em.” Nam Cung Kình Hiên cười cười, vuốt ve mặt cô, thấp giọng nói: “Anh không nỡ.”
Lúc nào thì hai người bọn họ đã phát triển tới trình độ này?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com