Nam Cung Kình Hiên lại nhíu mày, không muốn cô nhìn thấy một màn này.
“Em chăm sóc con trước đi, anh đi một chút sẽ trở lại.” Vừa nói xong anh
xoay người đi ra cửa, không muốn để cho cô nhìn cảnh tượng nhếch nhác
này.
“Tiên sinh, anh chảy máu nhiều quá! Qua bên đây cầm máu…..” Y tá cau mày hướng dẫn anh đi tới một gian phòng khác, Dụ Thiên Tuyết
không biết anh xảy ra chuyện gì, xoay người nhìn chằm chằm Tiểu Ảnh,
Tiểu Ảnh cũng kinh ngạc lắc lắc đầu, bày tỏ mình cũng không biết chuyện
gì xảy ra.
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết nghi ngờ nhưng vẫn tiếp tục
chăm sóc Tiểu Ảnh, sau khi xác định cậu bé không sao thì để cậu bé nằm
nghỉ trên giường bệnh, lúc này mới đi ra ngoài tìm kiếm Nam Cung Kình
Hiên, cô nhất định phải biết chuyện gì xảy ra mới được.
Trong
phòng bệnh yên tĩnh, trên cổ tay của Nam Cung Kình Hiên cũng bị quấn một vòng băng gạc, trên đầu cũng nổi bật băng gạc, gương mặt tuấn tú tái
nhợt, có chút yếu ớt không giống với sự cường thế khí phách thường ngày, tựa người bên cửa sổ ngồi yên lặng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi hỏi, trong đôi mắt trong suốt lộ vẻ mong muốn thăm dò.
Chút yếu ớt kia trong mắt của Nam Cung Kình Hiên nhanh chóng mất đi khi nhìn thấy cô. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd LeQuyĐon
Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của anh lạnh lùng chậm rãi quay qua, đạm mạt nói: “Anh cũng muốn biết chuyện gì xảy ra.”
Dụ Thiên Tuyết cau mày: “Anh nói gì tôi nghe thế nào cũng không hiểu?”
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua chút bi thương, bóng
dáng thẳng tắp tản ra hơi thở vương giả cùng sự ưu nhã, chầm chậm đi về
phía cô, bàn tay chậm rãi vân vê tóc của cô, trong tiếng nói trầm thấp
có sự áp bách nhàn nhạt: “Tối hôm qua, ảnh chụp….. Ảnh chụp ở trước cửa
nhà Bùi Vũ Triết —— hai người đã hôn môi hả?”
Đầu óc mờ mịt của
Dụ Thiên Tuyết vào thời khắc này đã hiểu rõ ràng, ý thức cô mê loạn,
nhất thời sắc mặt đỏ lên, không rõ anh làm sao mà biết được.
Vẫy
vẫy đầu, ánh mắt mát lạnh của cô không sợ hãi chút nào: “Đó là ngoài ý
muốn, không có xảy ra chuyện gì hết….. Anh làm sao mà biết? Nam Cung
Kình Hiên, đừng nói với tôi là anh theo dõi tôi!”
Gương mặt tuấn
tú của Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng, móc điện thoại di động từ trong túi ra nhét vào trong lòng bàn tay cô, siết thật chặt.
“Anh sẽ không theo sát em 24h, anh rất không chịu nổi, nhưng cũng không quá quắt
giống như em nghĩ.” Anh vừa trầm giọng như cảnh cáo vừa mở điện thoại di động, Dụ Thiên Tuyết lại có chút cảm giác mình bị đặt trong hầm băng.
Anh nói xong thì điện thoại di động đã mở, Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm
điện thoại trong lòng bàn tay, nhấp nhấp trang tin tức nhìn thoáng qua, ở đầu trang có vài tấm hình hơi chói mắt, tiêu đề cực độ bẻ cong càng làm cho Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt.
“Tôi không biết bọn họ lại ăn nói vô căn cứ thế này….. Rất thái quá rồi!” Cô cau mày cảm thán, nói ra cảm thụ chân thật nhất.
Một câu nói nhẹ nhàng của cô đã khiến trái tim của Nam Cung Kình Hiên bỗng nhiên hỗn loạn.
Đôi mắt thâm thúy thoáng lấp lánh ánh sáng, đột nhiên Nam Cung Kình Hiên
nắm cánh tay cô bất thình thình kéo cô đến trước người mình, trong mắt
là sự dịu dàng tận xương tủy sắp hòa tan cô, chống trán vào trán cô,
giọng khàn khàn hỏi: “Cho nên là giả, phải không?”
Bất thình lình bị gần gũi khiến Dụ Thiên Tuyết ứng phó không kịp, chậm rãi cau mày nói: “Anh đừng chạm vào tôi…..”
“Nói với anh đó là giả!” Bỗng nhiên Nam Cung Kình Hiên gầm nhỏ, trong đôi
mắt thâm thúy bùng lên ngọn lửa có thể thiêu cháy cô! Giọng nói ám ách
thổi vào màng nhĩ của cô, hai tay anh nắm chặt bờ vai gầy yếu của cô:
“Em chưa từng suy nghĩ sẽ kết hôn với người đàn ông kia, hết thảy đều là bịa đặt vô căn cứ, phải hay không?!”
Hai vai của Dụ Thiên Tuyết
bị anh nắm rất đau, đôi mắt trong suốt nhìn kỹ người đàn ông trước mắt,
chậm rãi lắc đầu: “Chuyện không liên quan tới anh….. Anh dựa vào cái
gì mà tới hỏi tôi những điều này?! Buông ra….. Đau quá!”
Cô
không chịu thừa nhận, nhưng động tác cau mày nhịn đau lại làm cho Nam
Cung Kình Hiên đau lòng, cánh tay to lớn của anh kéo người phụ nữ nhỏ
nhắn xinh đẹp này vào trong lồng ngực mình, động tác nhẹ nhàng chậm
chạp, cùng trầm mặc ôn tồn với cô.
“Thiên Tuyết….. Nói với anh
em sẽ không chấp nhận đàn ông khác đi…… Hả?” Bàn tay Nam Cung Kình
Hiên xoa mái tóc mềm mại của cô, giọng khàn khàn nói nho nhỏ: “Anh biết
anh đã làm sai rất nhiều chuyện, cho anh cơ hội để anh đền bù cho mẹ con em….. Em muốn như thế nào cũng đều có thể, như vậy được không? Đừng
yêu những người đàn ông khác….. Em không thể yêu người khác…..”
Giọng nói khàn khàn của anh giống như ma chú, quanh quẩn ở bên tai Dụ Thiên Tuyết, bị quấn quanh khiến cô gần như điên cuồng.
“Nam Cung Kình Hiên, anh đừng có ngây thơ như vậy…..” Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, tránh khỏi sự
kiềm chế của anh, giọng nói rõ ràng: “Tôi yêu ai mắc mớ gì tới anh, anh
có quyền gì mà quản tôi?! Anh buông ra —— không buông tôi sẽ không khách khí với anh nữa!”
Nam Cung Kình Hiên đã tiếp nhận qua sự lợi hại của cô, nhưng vẫn nhắm mắt không chịu buông, ôm cô thật chặt vào trong
ngực ngửi mùi hương thanh khiết của cô, tham lam mà mê say.
Dụ
Thiên Tuyết bắt đầu bực tức, nhanh chóng mà mãnh liệt xoay người trong
chớp mắt, đối mặt hung hăng chụp lấy bàn tay của anh! Nam Cung Kình Hiên không có phòng bị, cả người bị đẩy ra đụng vào vách tường, gương mặt
tuấn tú tái nhợt đến cực điểm, hơi thống khổ phải ngửa đầu ra sau.Thân thể anh đụng thật mạnh vào vách tường gây ra một tiếng động lớn, cho dù ai nghe được cũng phải kinh hãi.
“Hình như lần này không có dùng sức lần trước.” Nam Cung Kình Hiên giơ tay
che ngực, ngước mắt lên, đáy mắt mát lạnh tràn đầy sự thê lương tận
xương cốt, khàn giọng cười yếu ớt, “Không nỡ dùng sức sao?”
Tuy
nói những lời như vậy, nhưng đôi mắt đẹp của Dụ Thiên Tuyết vẫn tức giận nhìn vết thương vừa được băng bó tốt của anh đã bị hở ra, máu đỏ tươi
lại chảy, giống như đóa hoa nở rộ trên băng gạc trắng toát.
“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết giận đến mức lui về phía sau, muốn trực tiếp sập cửa rời đi, nhưng vẫn bị màu máu đỏ tươi kia làm cho phát hoảng, dứt khoát tiến lên kéo thân thể cao ngất to lớn của anh qua, trực tiếp kéo đến trên
giường bệnh, cầm băng gạc cùng bông gòn lên, trước tiên dùng bông gòn
lau sạch sẽ máu cho anh, quấn băng gạc lại từ đầu.
Trọn cả quá trình, Nam Cung Kình Hiên vẫn nhìn chăm chú vào cô, trong đôi mắt thâm thúy có sự xúc động nhu tình.
“Rốt cuộc là làm sao mà anh bị thương? Đừng nói với tôi là bởi vì Tiểu Ảnh,
anh hại thằng bé bị thương tôi còn chưa tính sổ với anh đó, anh nhớ kỹ
cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!” Đôi mắt trong suốt của Dụ
Thiên Tuyết nhìn anh chăm chú nói.
“….. Ngoài ý muốn.” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói, để tùy ý cô cầm băng gạc loay hoay trên đầu
mình, dù bị làm đau cũng chỉ hơi cau mày, mới vừa bị đẩy ngã nên ý thức
của anh càng thêm mơ hồ chập chờn, gương mặt tuấn tú càng lúc càng tái
nhợt.
Chẳng qua là, Dụ Thiên Tuyết, tốt nhất em chớ bỏ qua cho anh.
Rốt cuộc cũng quấn xong vòng băng gạt cuối cùng, cánh tay mảnh khảnh sắp
rời khỏi vết thương của anh, Nam Cung Kình Hiên duỗi tay nắm giữ bàn tay mềm mại của cô, đột nhiên kéo một cái làm cho cô ngã xuống vào trong
lòng anh!
“…..” Dụ Thiên Tuyết kêu lên một tiếng bấu víu bờ vai của anh, tức giận đến cau mày: “Nam Cung Kình Hiên, anh…..”
Người đàn ông có ngũ quan tuấn lãng như thiên thần ôm cô thật chặt, sắc mặt
tái nhợt khiến cho gương mặt góc cạnh của anh càng thêm khắc sâu rõ nét, thâm sâu nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên lật người ôm lấy cả thân thể cô
chặt chẽ đè ở phía dưới!
“Anh rất muốn nhìn thấy em….. Anh
không khống chế được bản thân nên chạy đi gặp em, không ngờ lại làm Tiểu Ảnh bị thương, thật xin lỗi Thiên Tuyết…..” Giọng Nam Cung Kình Hiên
khàn khàn nói xin lỗi, ánh mắt nghiêm túc chăm chú nhìn cô: “Năm ấy là
anh không đúng, tội lỗi lớn nhất của anh chính là tự tay giết chết bé
con của mình, đó là lí do khiến em hận anh….. Nhưng em không biết, sau đó anh mới biết sự thật, anh chạy đi tìm em, nhưng chỉ thấy một bãi máu trong thùng rác, anh nghĩ em đã bị phá thai rồi….. Mà anh cũng đã tìm
không được em…..”
Sắc mặt anh tái nhợt, trong ý thức mơ mơ màng màng nhớ lại toàn bộ mọi chuyện năm đó, hơi thở cũng mong manh.
Cảnh vật trắng toát chung quanh bệnh viện khiến Dụ Thiên Tuyết sợ hãi, trong đôi mắt lành lạnh mang theo hận ý, nước mắt dâng lên: “Chuyện năm đó
anh đừng nhắc lại nữa! Tôi hận đến mệt mỏi, không muốn có nửa điểm quan
hệ gì với anh nữa, cũng xin anh đừng xuất hiện ở trước mặt con trai tôi, anh muốn thằng bé phải làm sao bây giờ! Nhìn thấy anh thằng bé sẽ thời
thời khắc khắc nghĩ tới ba của nó là một kẻ giết người, năm xưa anh
không cần nó tại sao hiện tại lại chạy tới tìm nó! Anh, gia thất không
rõ lục căn không thanh, còn có một hôn ước đang đợi chờ thì có tư cách
gì để thằng bé nhận thức anh là ba nó, anh không cảm thấy thật đáng buồn sao? Không cảm thấy vô lý hay sao?!”
Bệnh viện đã cho Dụ Thiên
Tuyết quá nhiều ký ức kinh khủng, cô bị người đàn ông này đè ép che phủ, ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy trần nhà trắng bóng, nước mắt chảy
xuống, nụ hôn của anh cũng rơi xuống, Dụ Thiên Tuyết ghét bỏ nghiêng đầu qua, thấy drap giường cũng là màu trắng! Đâu đâu cũng một màu trắng
toát còn có mùi vị máu tanh!
Cô muốn nôn!
“Thật xin lỗi….. Thật xin lỗi thật xin lỗi…..” Giọng của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn
nói một lần rồi lại một lần, hôn những giọt nước mắt trong suốt chảy
xuống của cô: “Thiên Tuyết, đừng khóc…..”
“Anh không được nhốt tôi….. Khốn kiếp….. Buông ra…..” Dụ Thiên Tuyết run giọng nói xong, đôi mắt đẫm lệ trong mông lung muốn đẩy anh ra, thế nhưng thân thể
người đàn ông này như một tảng đá khổng lồ hoàn toàn không cách nào lay
động được, cô thở hổn hển, bị ép tới mức không có cách nào hít thở!
Người phụ nữ nhỏ nhắn phía dưới có mái tóc đen nhánh bóng mượt mềm mại, da
thịt trắng nõn như tuyết, ở trên drap giường trắng tinh khiến lòng người sợ hãi, Nam Cung Kình Hiên nếm những giọt nước mắt chua xót của cô,
biết đây là người phụ nữ mà anh vĩnh viễn cũng không thể buông tay,
hương vị của cô, cho dù là vị nước mắt chua xót cũng quyến rũ anh không
muốn buông ra.
Cô trách móc, cô giãy giụa, cô khóc thút thít, anh chỉ siết chặt bàn tay mềm mại của cô, nắm tay cô trong lòng bàn tay đặt tại lồng ngực của mình.
Bên trong này, tràn đầy đều là cô.
Ý thức của Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng mê ly cuồng loạn, bàn tay
nặng nề xoa mái tóc cô, hơi thở nóng bỏng chầm chậm phả xuống, rốt cuộc
không nhịn được mà bao trùm lên cánh môi mềm đỏ tươi, nếm hương vị của
cô lần nữa rồi dần dần xâm nhập, đầu lưỡi đẩy kẽ răng khép thật chặt ra, đổi lấy sự xấu hổ tức giận và hơi thở cô gấp gáp, Nam Cung Kình Hiên
hôn sâu hơn, đắm chìm trong vẻ đẹp của cô.
Cửa phòng bệnh, vào thời khắc này bị đẩy ra.
La Tình Uyển cầm túi xách vẻ mặt khẩn trương xuất hiện ở cửa, từ khi nhận
được điện thoại của Lạc Phàm Vũ cô đã bắt đầu hốt hoảng, vội vàng kêu
tài xế đưa cô đến tất cả bệnh viện lận cận để tìm! Trong điện thoại, Lạc Phàm Vũ nói Kình Hiên xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại cũng không liên
lạc được với anh!
Thấy một màn kích tình bên trong, nhất thời La Tình Uyển giật mình!
Cô khẽ thở hổn hển, lòng bàn tay còn đổ mồ hôi, vì an nguy của người đàn
ông này mà lo lắng không kiềm chế được! Nhưng mà có chết cô cũng không
ngờ, trong khoảnh khắc đẩy cửa tiến vào, lại có thể nhìn thấy cảnh tượng này!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com