Lúc sắp trang điểm cho Ninh Tịch, chuyên viên trang điểm đập đồ kêu bồm bộp, lạnh lùng quát: “Ninh Tịch, tới trang điểm!”
Ninh Tịch bỏ kịch bản xuống đi tới: “Làm phiền chị rồi.”
Chuyên viên trang điểm đang chuẩn bị trang điểm cho cô, Ninh Tịch
lướt mắt nhìn đống đồ trang điểm của cô ta, bỗng giơ tay lên ngăn cô ta
lại.
“Cô làm gì vậy?”
Ninh Tịch hòa nhã nói: “Chị Amy, tôi có thể dùng đồ của tôi được
không? Vì da tôi khá mẫn cảm, dùng đồ của hãng khác sẽ bị dị ứng…”
“Không được, đâu ra cái trò đó, lỡ trang điểm xong hiệu quả không tốt cô có chịu trách nhiệm được không? Hôm qua chẳng phải cô vẫn ổn đấy còn gì?” Amy tỏ ra bực mình, bày ra dáng vẻ cô đừng có lắm chuyện.
Ninh Tịch lấy một phong bì trong túi ra nhẹ nhàng đặt vào tay Amy:
“Chị Amy, xin chị châm trước cho, dù sao cái nghề ngày là dựa vào mặt để kiếm cơm, tôi cũng chỉ đề phòng thôi mà…”
Amy miết miết độ dày của phong bì, ho nhẹ một tiếng, vẫn vờ ra vẻ khó chịu, nói: “Được rồi! Tí nữa mà đạo diễn kêu có vấn đề thì cô đi mà
chịu trách nhiệm đấy!”
“Chuyện đó thì tất nhiên rồi, tuyệt đối sẽ không để liên lụy tới chị Amy đâu!”
Trong giới này làm gì có ai mãi là kẻ thù, Amy nhận được phong bì lớn như vậy tâm trạng cũng lập tức tốt hơn nhiều, lúc trang điểm cho Ninh
Tịch cũng chuyên chú hơn, kết quả còn đẹp hơn cả lần trang điểm ngày hôm qua.
Sau khi chuyên viên trang điểm đi khỏi, Ninh Tịch đứng khoanh tay
trước ngực đánh giá trang phục phải mặc ngày hôm nay, sau đó cô lấy một
cục nam châm to trong túi ra, tỉ mỉ kiểm tra quần áo lại một lượt, đồng
thời kiểm tra luôn cả giày.
Cũng may không có vấn đề gì.
Ninh Tịch cất nam châm đi, chậc lưỡi nghĩ thầm, thật chẳng chuyên
nghiệp gì cả! Trong bộ đồ này đáng ra phải được găm kim để cô bị đau
khắp người nhưng lại không tìm ra rốt cuộc vấn đề ở đâu chứ; đế đôi giày này đáng ra cũng phải đóng thêm một cái đinh, đi bình thường thì không
sao, nhưng chỉ cần động mạnh một cái thì thốn chắc luôn……
Người không bao giờ phải chịu cảnh dãi nắng dầm mưa như Ninh Tuyết
Lạc sao có thể đọ được với người đã từng lăn lộn nhiều năm ở tầng thấp
thấp như cô, mấy mánh khóe này sao có thể thoát khỏi mắt cô được.
Tuy vừa rồi cô không kiểm tra đồ trang điểm, nhưng Ninh Tuyết Lạc
biết da cô bị dị ứng với kim loại, thế nên chắc chắn sẽ xuống tay điểm
này.
Sau khi Ninh Tịch thay đồ xong, giáo viên dạy múa mà đạo diễn mời tới cho cô cũng đã đợi sẵn ở bên ngoài, lúc quay cảnh của những người khác, Ninh Tịch liền đi theo giáo viên dạy để học động tác.
Đợi tới khi bên đó quay xong, đạo diễn đi tới kiểm tra thành quả:
“Ninh Tịch, học thế nào rồi? Tôi thấy trên hồ sơ có ghi cô từng học múa, nên nghĩ từ nãy tới giờ chắc cũng được kha khá rồi đấy nhỉ, nếu không
được tôi có thể cho cô thêm mấy ngày để học.”
“Chắc không có vấn đề gì đâu ạ…” Ninh Tịch cũng không dám nói chắc quá.
Quách Khải Thắng nhìn về phía giáo viên dạy múa: “Cô Trịnh, cô thấy thế nào?”
Giáo viên dạy múa cười ha hả nói: “Lát nữa anh tự mình xem là biết ngay thôi!”
“Được, vậy chúng ta bắt đầu luôn đi!”
Cảnh thứ 13: Đức Phi Túy Vũ.
Tham diễn: Hoàng đế, Đức phi, Hiền phi, các tú nữ, phi tử cùng các thái giám.
Gần đây vừa tuyển tú, có rất nhiều thiếu nữ trẻ đẹp tiến cung, hoàng
đế triệu tập các tú nữ và sủng phi lại tẩm cung để uống rượu mua vui.
Hoàng đế rất để tâm vào đám người mới, đến nỗi thậm chí ngay đến cả Đức phi được sủng ái nhất, hôm nay cũng bị lạnh nhạt.
Trước Đức phi, Hiền phi là người được sủng ái nhất, Hiền phi lúc này
thấy Đức phi bị lạnh nhạt liền cảm thấy hả hê: “Từ trước đến giờ hậu
cung này luôn là cảnh 'người mới cười, kẻ cũ khóc', ả ta nghĩ mình có
vài phần tư sắc thì hoàng thượng có thể ở bên ả cả đời sao? Bổn cung
phải xem xem ả còn có thể đắc ý được bao lâu!”
Vì Đức phi là do Ninh Tịch đóng, nên cho dù Giả Thanh Thanh bình
thường diễn xuất chẳng ra làm sao nhưng lần này lại đóng rất đạt, khiến
đạo diễn cảm thấy rất hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com