Ninh Tịch vẫn duy trì cái tư thế xấu hổ đó, lôi ra không xong mà nhét lại cũng không được, tình thế vô cùng bi thảm.
Càng bi thảm hơn là, áo lót cô mặc hôm nay là đồ đặt riêng, hai bầu
áo in biểu tượng hình tam giác của Super Man, vô cùng nổi bật.
Lục Đình Kiêu hiển nhiên là cũng chú ý tới, lông mày khẽ nhướng lên một xíu nhưng vẫn rất lịch sự không làm ra biểu tình gì quá đáng, chỉ
ho nhẹ một cái nói: “Xin lỗi, tôi thấy cửa không khóa…”
Nói xong liền tránh ra ngoài.
“Không sao không sao không sao, là tôi sai, tôi quên không khóa cửa!” Ninh Tịch cố làm bộ bình tĩnh, kéo áo lót ra nhét vào dưới chăn, lấy
tay quạt quạt: “Khụ, mùa hè nóng nực, nỗi khổ của con gái, đàn ông các
anh không hiểu được đâu! Ờm, anh tìm tôi có việc gì không?”
“Sao cô về muộn vậy? Có hẹn à?” Lục Đình Kiêu làm bộ như lơ đãng hỏi.
“Hẹn gì mà hẹn! Gặp phải một người vô cùng đáng ghét, nên nói mấy
câu!” Ninh Tịch vẻ mặt như gặp phải xui xẻo, nhỏ giọng lầu bầu.
Nghe ngữ khí này thì chắc chắn không phải là hẹn hò rồi, sắc mặt Lục Đình Kiêu có tốt hơn chút: “Để phần thức ăn cho cô đấy, tắm xong thì
xuống ăn.”
“Thật ra thì vấn đề cơm nước tự tôi có thể lo được…” Ninh Tịch ngượng ngùng nói.
“Cũng chỉ thêm đôi đũa thôi!”
“Ờm, được rồi.”
Sau khi Lục Đình Kiêu rời đi, Ninh Tịch vội vội vàng vàng khóa cửa lại.
Nhất thời quên mất đây không phải nhà mình nên mới phạm phải sai lầm cấp thấp thế này. Sau này nhất định phải chú ý.
Tắm rửa ăn cơm xong xuôi, Ninh Tịch thoải mái lăn lên giường làm ổ
lên mạng đọc tin, còn bánh bao nhỏ thì vẫn đang miệt mài sáng tác nghệ
thuật ở trên bàn.
“Ninh Tuyết Lạc khen bạn trai cao – phú – soái, Triệu ảnh đế lập tức nổi cơn ghen.”
“Ninh Tuyết Lạc khen ngợi Tiểu sư muội – Ninh Tịch vừa xinh đẹp lại vừa có thực lực.”
“Ninh Tịch không hổi danh 'đệ nhất mỹ nữ' giới giải trí, nghiền ép Giả Thanh Thanh.”
“Lễ khai máy của Thiên Hạ: Mạnh Trường Ca đẹp lộng lẫy đè bẹp các đóa hoa khác (kèm hình ảnh).”
“Ngày quay đầu tiên của Thiên Hạ: Bạn trai cao – phú – soái của Ninh Tuyết Lạc đến thăm trường quay.”
“Tân tiểu hoa – Ninh Tịch được đại gia theo đuổi, toàn trường quay đỏ rực sắc hoa ngay ngày quay đầu tiên (kèm hình).”
…
Mấy cái tiêu đề này còn đỡ, những cái về sau thì đúng là…….., cái gì mà “Ninh Tịch được bao nuôi”; “Kim chủ đứng sau lưng Ninh Tịch”;
“Ninh Tịch bắt cá nhiều tay”; “Cuộc sống riêng tư hỗn loạn của Ninh
Tịch”, v.v….
Lúc ở trường quay Ninh Tịch đã chuẩn bị sẵn tâm lí thế nên giờ thấy mấy tin này cũng được coi như là bình tĩnh.
Cô biết, cho dù hôm nay không có chuyện của Giang Mục Dã với YS thì
với hình tượng của cô sớm muộn gì cũng dính vào mấy scandal kiểu này.
Mấy tin lá cải trên mạng đa phần đều dùng từ ngữ ba phải và không có
chứng cớ xác thực, nhưng mà cứ lập đi lập lại nhiều thì dù cho nó có là giả thì vẫn sẽ có người coi đó là thật.
“Cần giúp không?” Tiếng Lục Đình Kiêu truyền đến.
Ninh Tịch ôm laptop ngồi dậy, chống cằm cười nói: “Lục đại boss, anh muốn mở bàn tay vàng* cho tôi à?”
(*Mở bàn tay vàng: được cấp điều kiện hơn người.)
“Có gì không thể?” Lục Đình Kiêu đưa cho cô với Tiểu Bảo mỗi người một ly sữa: “Của cô là sữa ít béo.”
“Cảm ơn!” Ninh Tịch 'thụ sủng nhược kinh' mà nhận lấy ly sữa, sau đó mới nói: “Cám ơn ý tốt của anh, nhưng mà không cần đâu, tôi tin thời
gian sẽ chứng minh tất cả.”
(*Thụ sủng nhược kinh: được đối xử tốt quá mà sợ hãi.)
“Tôi tin cô.”
Ninh Tịch ngẩn ra, sau đó bất lực đỡ trán: “Lục Đình Kiêu, có ai từng nói với anh rằng anh thả thính rất siêu không!”
“Thả thính?” Một tia khó hiểu lướt qua mặt Lục Đình Kiêu, hiển nhiên anh không biết mấy ngôn ngữ mạng này là ý gì.
“Ừm… chính là làm con gái vui vẻ ý!” Ninh Tịch giải thích đơn giản.
Lục Đình Kiêu nghe vậy trong đôi mắt xẹt qua một ý cười: “Thật vui
vì em đánh giá tôi như vậy, điều này chứng tỏ em bị tôi làm cho siêu
lòng?”
Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên rất mập mờ.
Hai gò má của Ninh Tịch bỏ bừng lên, trong lòng ảo não, ngu rồi! Sao lại ngu si đi nói tới chủ đề nguy hiểm này!
May mà mỗi lần Lục Đình Kiêu đều biết thu thính kịp thời: “Tôi vào
phòng làm việc xem tài liệu, hai người nhớ nghỉ ngơi sớm. Ngủ ngon.”
Ninh Tịch: “Ngủ ngon~”
Tiểu Bảo: “…”
Bánh bao nhỏ tuy không lên tiếng trong trên mặt viết rõ ràng: Mau đi đi, đừng làm phiền con với cô Tiểu Tịch~
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com