Trong phòng tiếp khách của quán bar Eton, không khí đặc quánh lại một cách khác thường.
Chủ quán bar, quản lý, nhân viên an ninh…. tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ xếp thành một hàng, trên mặt bọn họ đều có vẻ như sắp có tai
hoạ giáng xuống đến nơi.
Bởi vì tiểu thái tử của tập đoàn Lục Thị, cậu con trai yêu quý của Lục Đình Kiêu đã mất tích ở quán bar của họ.
Lục Đình Kiêu ngồi trên sô pha vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một,
chẳng có chút biểu cảm dư thừa nào giống y tượng đá, nhưng sự uy hiếp
đến từ kẻ bề trên này lại khiến cho bất kì ai trong căn phòng này đều sợ đến mềm nhũn cả chân, mồ hôi túa ra như mưa, ngay cả thở mạnh cũng
không dám.
Có một người thanh niên đang quỳ cạnh chân anh ta, nước mắt nước mũi
giàn dụa: “Em xin lỗi anh Hai, tất cả đều là lỗi của em! Em không nên
đưa Tiểu Bảo đến quán bar này! Nếu Tiểu Bảo có mệnh hệ gì, em cũng không thiết sống nữa.”
Anh ta vừa dứt lời, đã bị đạp cho một cái vào ngực.
Âm thanh từa tựa như tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên khiến cho tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều phải run rẩy.
Lục Cảnh Lễ ôm ngực mình ho sù sụ mất một trận rồi lập tức bò dậy, thẳng lưng quỳ tiếp.
Bây giờ ba mẹ vẫn còn đang ở nước ngoài du lịch vẫn chưa biết Tiểu
Bảo bị mất tích, nếu như bọn họ mà biết, sẽ chẳng đơn giản như cú đá vừa rồi của anh Hai đâu, anh sẽ bị xé xác ra mất.
Đúng lúc tâm trạng của Lục Cảnh Lễ sụp đổ hoàn toàn, thì đột nhiên ngoài phòng khách vang lên tiếng đập cửa.
Chủ của quán bar đứng gần cửa nhất tiện tay liền mở ra, nhìn thấy bên ngoài không có ai, còn đang cảm thấy kì lạ ông ta vừa mới cúi đầu xuống liền ngây ra: “Tiểu… tiểu thiếu gia!!!”
“Tiểu Bảo…..? Ôi trời ơi! Tiểu Bảo! Tâm can của chú đây rồi ! Rốt cuộc là con đã chạy đi đâu thế?”
Lục Cảnh Lễ bò lê bò càng trên mặt đất túm chặt lấy thằng bé, kích động đến mức khóc hu hu.
Tất cả mọi người trong phòng đều hiện lên vẻ sống sót sau thảm hoạ.
Lục Đình Kiêu bước mấy bước ra đến cửa, xách cổ áo của Lục Cảnh Lễ
quẳng sang một bên, sau đó liền quỳ một chân ngồi xuống đối diện với con trai: “Sao vậy?”
Cuối cùng cũng thoát ra khỏi móng vuốt của ông chú nhà mình, Tiểu Bảo nắm lấy tay của Lục Đình Kiêu vội vàng kéo tay anh ta đi ra ngoài.
Lục Đình Kiêu mới dựa gần vào con trai, đã ngửi thấy mùi rượu trên
người thằng bé, ngoài ra còn phảng phất đâu đó mùi hương lạ lùng, không
sực nức gay mũi như nước hoa, như là hương thơm của một đoá hoa nhỏ mới
nở trên sông băng, khiến anh cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu, thậm chí
trong một khoảnh khắc anh còn thấy tim mình đập nhanh thêm vài nhịp.
Thấy Lục Đình Kiêu vẫn đứng im, Tiểu Bảo giơ tay chỉ về một phía, sốt ruột đến nỗi trong cổ họng còn phát ra những tiếng ư ư.
Lục Đình Kiêu bế con trai lên, bước về phía mà thằng bé chỉ.
Lục Cảnh Lễ cùng với một đám người đằng sau quay sang nhìn nhau rồi cũng bước theo sau.
Năm phút sau, đoàn người dừng lại trước cánh cửa của một kho hàng ở tầng trên cùng.
Tiểu Bảo tuột xuống, dùng sức đập đập vào cánh cửa nhà kho, thần sắc có vẻ rất lo lắng sốt ruột.
“Tiểu Bảo con làm sao thế? Trong này có gì hay sao?” Lục Cảnh Lễ chẳng hiểu gì cả.
Lục Đình Kiêu mặt mũi lạnh tanh ra lệnh: “Mở cửa.”
“Vâng, vâng, vâng!” Chủ quán bar gật đầu như giã tỏi, sau đó quay
sang quát lớn với nữ quản lý đứng bên cạnh: “Quản lí Diệp, cô còn ngây
ra đấy làm gì, mau mở cửa ra đi! Chìa khoá đâu rồi?’
“A…. mở….cửa….mở cửa ạ?” Người quản lý đó sững ra.
Thôi chết rồi! Cái con Ninh Tịch đó vẫn còn đang bị nhốt trong này
mà! Cô đã đồng ý với Thường Lị ít nhất phải giam cô ta lại đến hết buổi
thử vai ngày mai mà.
Nhưng mà, hai vị tôn thần nhà họ Lục cùng với ông chủ đang ở đây, cô
ta sao dám nói không, chỉ đành run rẩy lấy chìa khoá ra mở khoá, đẩy cửa ra.
Cửa vừa mới mở ra liền nhìn thấy một người phụ nữ nằm sõng xoài hôn mê trên mặt đất.
“Chuyện gì xảy ra thế này? Sao trong này lại có một người phụ nữ?” Ông chủ quán bar tức tối gào lên.
“Tôi… tôi cũng không biết mà! Lúc trước tôi kiểm tra làm gì có ai
đâu?” Nữ quản lí đó cố gắng trấn định, giấu giếm sự chột dạ của bản
thân.
“Mau, cứu người trước rồi nói sau!”
Nhưng, vừa có người bước lên định đến gần Ninh Tịch, Tiểu Bảo lập tức nhào lên che trước người Ninh Tịch, khuôn mặt nhỏ nhắn hung hãn, không
cho phép bất kì ai lại gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com