“Không đúng, chắc là tôi nhìn nhầm rồi….” May mà, không đợi Ninh Tịch trả lời, vị phóng viên này đã tự phủ nhận luôn câu hỏi của bản thân.
Chắc là cuối cùng cũng nhớ ra Ninh Tịch là gà nhà Tinh Huy, stylist
của cô đâu thể là Athur – stylist riêng của Tô Dĩ Mạt nhà Thịnh Thế
được!
Ninh Tịch thở phào một hơi nhẹ nhõm, sợ bọn họ lại hỏi mấy câu như
vậy nữa, vội vàng dời sang đề tài khác: “Hôm nay là lễ khai máy của
Thiên Hạ, mọi người nên hỏi những vấn đề liên quan đến bộ phim này đi
nha!”
“Vậy, Cô Ninh, xin hỏi đây là lần đầu tiên cô đóng phim?” Trong đám đông có người lên tiếng.
“Đương nhiên là không phải, từ khi còn học đại học tôi đã bắt đầu
đóng các vai nhỏ cho các đoàn làm phim, không nhiều đất diễn lắm, cho
nên mọi người đều không nhận ra tôi.” Ninh Tịch thành thật trả lời,
không chút nào để bụng đến lý lịch ít ỏi của mình.
Mấy chuyện này đám báo chí thể nào cũng đào được, không bằng tự bản thân mình khai ra thì tốt hơn.
“Không biết trước đây cô Ninh đã từng đóng những vai gì rồi?”
Câu hỏi này rất bình thường nhưng đối với Ninh Tịch mà nói thì lại có chút ngại ngùng, nếu đối phương đã hỏi, cô cũng không thể không trả lời được.
“Trước đây tôi đã từng đóng vai….” Ninh Tịch bắt đầu liệt kê một loạt các vai diễn mà cô đã từng đóng kể từ lúc cô về nước đến giờ.
Trong bốn năm học ở nước ngoài, ngoài thời gian lên lớp, toàn bộ thời gian còn lại cô đều chạy đến các đoàn làm phim, từng đóng những vai phụ nho nhỏ trong những bộ phim có danh tiếng, cũng có những vai có kha khá đất diễn, trong tình cảnh người nước ngoài không mấy ưa thích người
Trung Quốc, từng đó lí lịch quả thật không dễ dàng gì.
Cô không muốn nói tới những kinh nghiệm khi vẫn đang còn ở nước
ngoài, bởi vì quãng thời gian đó là quãng thời gian yêu đương hoang
đường nhất của cô…..
Tuy rằng chỉ là qua lại bình thường không làm gì trái với đạo đức, nhưng thân phận của bọn họ đúng là dễ khiến người ta chú ý.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải tìm cho ra một bộ phim cho ra
hồn, nếu như vừa mới vào nghề đã toàn những chuyện lá cải ba lăng nhăng, khiến ánh nhìn của quần chúng toàn bộ đều tập trung vào chuyện đời tư
của mình, tuy nổi bật được nhất thời, nhưng lại không có lợi cho sự phát triển về sau của cô.
Ninh Tịch đã rất cố gắng nhớ lại những vai diễn mà mình có thể kể ra
được kể từ sau khi về nước đến nay, nhưng sau khi nói ra rồi vẫn khiến
đám phóng viên cạn lời.
Toàn đóng những vai gì thế này……
Kẻ thứ ba, hồ ly tinh, yêu nữ, nhà quê, đại tiểu thư não tàn, thậm chí là cả bà già độc ác…..
Một mỹ nữ xinh đẹp thế này mà có sở thích kiểu quái gì thế không biết?
Sao toàn thích những vai méo mó sứt mẻ thế?
Quả nhiên là có người hỏi đến vấn đề này: “Tại sao những vai cô diễn toàn là những vai phản diện vậy?”
Đương nhiên Ninh Tịch đâu thể vạch trần Thường Lị trong những sự kiện chính thức như thế này, cô thản nhiên đáp: “Từ trước đến nay tôi chưa
từng chú ý đến điều này, đối với tôi mà nói, đóng phim là nghề mà tôi
yêu nhất, mỗi một vai diễn đều có sinh mệnh của chính nó, không phân
biệt lớn nhỏ.”
Tiếp theo đó cánh phóng viên lại hỏi rất nhiều vấn đề, trong tình
huống hoàn toàn không có sự chỉ dẫn của quản lý, Ninh Tịch ứng đối vô
cùng hoàn mĩ.
Quách Khải Thắng đứng cạnh đó thấy vậy liên tục gật đầu: “Cô gái này
quả thực không tồi? Một người có tư chất và tiềm lực đến vậy lại vào
nghề đã một năm mà chỉ lăn lộn đến đây….. lão Vương, ông thấy thế nào?”
Nhà sản xuất Vương Thái Hoà nói một cách đầy ẩn ý: “Nếu như đám quản lý của Tinh Huy không phải là mù tập thể thì đó là….”
Nói rồi ông liếc về phía đạo diễn Quách với ánh mắt, ông biết mà.
Rõ ràng là ở Tinh Huy có người đang cố ý chèn ép cô ấy.
Vẻ mặt Quách Khải Thắng đầy tiếc nuối: “Đáng tiếc, một mầm non tốt như này!”
“Vàng thật không sợ thử lửa, rồi có một ngày sẽ toả sáng thôi, hơn
nữa không phải cô ấy đã gặp được ‘Bá Nhạc’ là ông rồi à?” Vương Thái Hoà cười ha hả nói.
Lúc này, Ninh Tuyết Lạc đang đứng một góc, siết chặt tay, ngón tay
bấm cả vào lòng bàn tay, vẻ mặt đã khó coi đến mức sắp không kiềm chế
được nữa.
Cô ngàn lần không tưởng được, cố ý bảo Thường Lị sát giờ mới thông
báo cho Ninh Tịch, để cho con nhỏ kia phải xấu hổ một trận, kết quả lại
thành ra để cho nó xuất hiện cuối cùng, kinh diễm toàn trường.
Mà đáng chết nhất chính là, con nhỏ Ninh Tịch đó kiếm đâu ra bộ trang phục trị giá mấy trăm vạn như thế? Nó lấy đâu ra nhiều tiền thế?
Váy vóc, phụ kiện còn có thể đi thuê được, nhưng còn cách trang điểm và tạo hình, là ai đã làm cho nó?
Cái con nhà quê này, cô đã coi thường nó rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com