Thì làm sao á?! Ninh Tịch cạn lời phát nghẹn: “Lục đại Boss à, khủy
tay hướng ra ngoài giúp nghệ sĩ của công ty khác thế này, nhân viên của
anh có biết không?”
Nhìn là biết chắc chắn là không biết rồi.
Cô thật sự bị Lục Đình Kiêu đánh bại rồi.
Thịnh Thế ít nhiều gì cũng là công ty con trực thuộc tập đoàn Lục Thị nhà anh ta đấy!
Tuy hiện tại người quản lí Thịnh Thế là Lục Cảnh Lễ, nhưng đại Boss
đằng sau Thịnh Thế vẫn là Lục Đình Kiêu – Chủ tịch tập đoàn Lục Thị.
Tập đoàn Lục Thị từ năm năm trước đã bắt đầu chen chân vào làng giải
trí, sau khi mua lại Thịnh Thế, sáng lập ra một đế quốc giải trí, hậu
sinh khả úy, đạt được vị trí ổn định nhất trong lịch sử, hiện tại cũng
là công ty duy nhất có thể đối đầu với Tinh Huy.
Chính vì lẽ đó có thể thấy hai nhà giờ cạnh tranh kịch liệt đến thế
nào, từ nghệ sĩ tới quản lí hay từ nhân viên hóa trang đến stylist của
hai công ty đều chạnh chọe lẫn nhau, chỉ cần nơi nào có nghệ sĩ của cả
hai thì sẽ lại có chiến tranh nổ ra.
Lục Đình Kiêu nhấc tay lên nhìn đồng hồ: “Xe ở ngoài cửa, có thể vừa
đi vừa trang điểm, không còn kịp nữa đâu, đi hay không thì tùy cô.”
Ninh Tịch rối rắm đến đau cả gan, cuối cùng cắn răng nói:”ĐI!”
Nếu Lục Đình Kiêu đã không để ý thì cô có gì mà phải bận tâm chứ!
Thấy Lục Đình Kiêu cũng đi theo, Ninh Tịch ngạc nhiên: “Anh cũng đi cùng à?”
“Không thì ai lái xe? Hơn nữa Tiểu Bảo muốn ở cạnh cô thêm một lúc
nữa.” Lại cái giọng điệu tất nhiên đó, như thể anh nói cái gì cũng là
chân lí, còn cô hỏi gì cũng đều như bị thần ngu nhập vậy.
Tiểu Bảo đứng cạnh ra sức gật đầu.
“Được thôi…”
Cuối cùng, thêm cả Arthur, cả bốn người cùng lên xe.
Lục Đình Kiêu còn chẳng thèm thay quần áo, mặc nguyên đồ ở nhà, ngồi
trước lái xe, Ninh Tịch và Arthur ngồi sau, Tiểu Bảo bò lên lưng ghế tò
mò nhìn hai người.
Arthur cẩn thận đánh giá Ninh Tịch một lượt, ánh mắt lộ ra sự tán
thưởng sâu xa: “Vi tiểu thư này ngũ quan tương đối hoàn mỹ, da dẻ cũng
rất đẹp, căn bản chẳng cần làm gì nhiều, trang điểm nhạt thôi là cũng
ok, chỉ là không biết hôm nay cô tham gia trường hợp gì, để tôi chọn cho cô một bộ đồ phù hợp.”
“À, là lễ bấm máy của một bộ phim điện ảnh….”
Ninh Tịch chỉ sợ đối phương hỏi nhiều hơn sẽ biết cô là người cửa
Tinh Huy mà đánh cô một trận mất, may mà Arthur cũng không hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi tiếp tục công việc trang điểm cho cô.
Lúc tới gần địa điểm tổ chức buổi lễ, Ninh Tịch cũng đã xong đâu vào đấy, thời gian vừa khít luôn.
Lục Đình Kiêu dừng xe tắt máy, khoác tay lên lưng ghế, liếc mắt nhìn cô gái đã trang điểm xong ngồi phía sau xe.
“Thế nào?” Ninh Tịch hồi hộp hỏi.
“Không tệ.”
Có thể được một người hà khắc như Lục Đình Kiêu nói ra câu “không
tệ”, quả đúng là không dễ dàng chút nào, huống hồ lại cộng thêm vẻ mặt
ngạc nhiên của Tiểu Bảo đang nhìn cô chằm chằm nữa.
Ninh Tịch bỗng cảm thấy tràn đầy tự tin, sau đó cô hơi áy náy ôm lấy
Tiểu Bảo: “Bảo bối, cô xin lỗi đã thất hứa với con, nhưng cô hứa cô nhất định sẽ nhanh kết thúc công việc rồi về với con!”
Tiểu Bảo quyến luyến vẫn bám dính vào lòng Ninh Tịch thêm một lát,
biết cô vội nên cậu nhóc cũng nhanh buông cô ra rồi vẫy tay chào cô.
Thấy một lớn một nhỏ hai người đứng tiễn ở phía sau, Ninh Tịch bỗng cảm thật sung mãn….
Độc thân chiến đấu bao năm nay, lần đầu cô có cảm giác ấm áp như vậy.
Sau khi Ninh Tịch đi khỏi, người lái xe tất nhiên sẽ đổi thành Arthur.
Arthur không thể kiềm chế cơn tò mò của mình nữa, anh vừa lái xe vừa
cẩn thận hỏi: “Boss, cô gái ban nãy là ai thế? Là nghệ sĩ mới vào công
ty chúng ta à? Sao trước đây chưa gặp bao giờ nhỉ?”
Má ơi! Đại boss của họ cuối cùng cũng có phụ nữ bên cạnh rồi, đây đúng là tin động trời mà!
Lục Đình Kiêu nghếch cằm, không nhanh không chậm nói: “Là nghệ sĩ của công ty giải trí Tinh Huy.”
Arthur: “……….”
Giây phút đó, biểu tình trên mặt Arthur như ăn phải…
Boss đại nhân ơi! Không ngờ ngài dám để tôi đi trang điểm cho nghệ sĩ của Tinh Huy đấy!
Lão Đại dẫn đầu đi thông địch phản quốc là cái thể loại gì thế này!
Ngay đến cả Nhị thiếu gia có tìm tình nhân cũng tuyệt đối không tìm nghệ sĩ của Tinh Huy đấy, anh có biết không hả!
Nếu người ngồi đây là Nhị thiếu, anh tuyệt đối sẽ chửi cho một trận cho mà xem.
Nhưng người ngồi đây lại là Đại ma vương Lục Đình Kiêu mới thảm chứ…
Thế là anh chỉ có thể nghẹn đến chết, ngay đến một quả rắm cũng chẳng dám đánh nữa.
Điều khiến anh thấy chua xót hơn chính là, anh đang vô cùng hoài nghi cô nghệ sĩ không tên tuổi của Tinh Huy này sẽ là bà chủ tương lai của
họ?
Nếu đã là người phụ nữ khiến Tiểu thái tử cũng phải đối xử nhẹ nhàng như thế…
Thật không đơn giản nha…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com