“Không có
không có! Tuyệt đối không có! Chị Chi Chi hiểu lầm rồi! Chúng em không
phải người yêu!” Ninh Tịch vội vàng xua tay nói, sau đó trợn mắt nhìn
Giang Mục Dã một cái: khốn khiếp, quan hệ của hai ta có thể nói với Lâm
Chi Chi không đây?
Giang Mục Dã không lên tiếng, cho cô một ánh mắt ý bảo tùy ý.
Lâm Chi Chi là quản lí của Ninh Tịch, có nên nói hay không là do cô quyết định.
Ninh Tịch suy nghĩ trong chốc lát, bất đắc dĩ không thể làm gì khác
hơn là nói ra sự thật: “Chị Chi Chi, là thế này, em với Giang sư huynh
đã quen nhau lúc đi du học, lúc đó có… quen nhau một thời gian, nhưng
mà không được mấy ngày thì chia tay, bây giờ chỉ đơn thuần là quan hệ
bạn bè! Em biết chuyện quan trọng thế này nên nói sớm cho chị, nhưng ban đầu em hiểu lầm chị là bạn gái cũ của Giang Mục Dã, sợ mọi người sẽ khó xử, nên mới không nói…”
Lâm Chi Chi ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Tôi là bạn gái cũ của Giang Mục Dã? Ai bảo em vậy?”
Nói xong tầm mắt rơi vào Giang Mục Dã.
Sắc mặt Giang Mục Dã hơi đen: “Cô nhìn tôi làm cái gì, không phải tôi nói, là cô ta tự đoán mò.”
Ninh Tịch liếc Giang Mục Dã một cái: “Còn không phải do thái độ lồi lõm của ông sao! Còn trách tôi?”
Mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau, Lâm Chi Chi nhéo mi tâm một cái, thở dài giải thích: “Ninh Tịch, quan hệ của tôi với Giang Mục Dã chỉ
đơn thuần là quan hệ người quản lí và nghệ sĩ, em không cần phải băn
khoăn.”
Vừa dứt lời, trong mắt của Giang Mục Dã thoáng qua một tia lạnh lẽo không dễ phát hiện.
“Vâng vâng, bây giờ em biết rồi!” Nếu Lâm Chi Chi đã chính miệng nói ra, tất nhiên là Ninh Tịch tin rồi.
“Vậy thì bây giờ, chúng ta bàn xem chuyện này xử lí thế nào.” Giải
thích hiểu lầm xong, Lâm Chi Chi bắt đầu nói chính sự: “Trước đây fan
của Giang Mục Dã vốn không ưa em, nhưng đó là do bị người ta dắt mũi,
bây giờ thái độ của các fan thay đổi rất lớn, thậm chí còn có rất nhiều
người biến thành fan CP.”
“Cho nên, tôi với anh Minh đã bàn kĩ rồi, hai người có đăng tin gì
hay bị phóng viên phỏng vấn cũng không cần nói rõ, mập mờ chút là được
rồi. Nói hai người ở trung một công ty, tính cách hợp nhau, thưởng thức
lẫn nhau, trước mắt đang là bạn thân, để chút mờ ám cho bọn họ mơ
tưởng.”
Ninh Tịch ngoan ngoãn gật đầu: “À à, được, được… em nghe lời chị Chi Chi!”
Giang Mục Dã nâng cằm, lười biếng nói: “Tôi không có ý kiến! Vậy bây giờ tôi có thể về ngủ bù không?”
Ninh Tịch đập đầu gã: “Bù cái rắm! Mau tỉnh ngủ đi! Sắp tới giờ làm việc rồi!”
Giang Mục Dã không nhịn được vò tóc: “Chiều quay cái gì ấy nhỉ?”
Ninh Tịch tức giận trợn mắt nhìn: “Cảnh hôn! Đừng nói với tôi là từ
khi sửa kịch bản đến giờ, ông vẫn chưa xem qua một lần đấy! Nếu tôi mà
là anh Minh, thì một ngày tẩn ông 800 lần!”
Dù sao Lâm Chi Chi cũng đã biết quan hệ của bọn họ, cho nên Ninh Tịch cũng không cần giả bộ tôn trọng Giang Mục Dã nữa.
Giang Mục Dã nghe vậy thì khó ở: “Mẹ, phía trên chả lấy lí do phim
này chiếu mùa hè, lượng khán giả tuổi thiếu niên quá nhiều, cho nên mấy
cảnh giường chiếu hôn hít bị cắt sạch còn gì, còn có cái cảnh hôn khỉ
gió nào nữa?”
“Là xóa gần hết chứ không phải xóa hết, chả phải còn giữ lại một ít
sao? Một cái là cảnh nụ hôn đầu, một cái là cảnh giường chiếu trong quân doanh, cảnh hôn thì do lần trước có mưa đá nên phải ngừng, đạo diễn nói những cảnh trước vẫn dùng được, nên giờ chỉ cần quay bổ sung là được!”
“À, biết..” Giang Mục Dã lầu bầu.
Tại sao mi tâm anh cứ giựt giựt, chả hiểu sao lại có dự cảm bất thường như này?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com