Sự đau buồn cùng hận thù tột cùng của Mạnh Trường Ca, Ninh Tịch chỉ dùng một nụ cười hắc hóa đã có thể diễn tả toàn bộ.
Toàn trường lặng ngắt như tờ. Cho đến khi cảnh quay kết thúc, mọi
người vẫn không phát ra chút thanh âm nào, thậm chí không dám thở mạnh,
rất sợ sẽ quấy rầy đến linh hồn tuyệt đẹp đang đau buồn kia.
Có người còn đỏ hốc mắt, nước mắt chảy ra mà cũng không biết.
Cho đến khi đạo diễn Quách Thắng Khả ra hiệu cảnh quay kết thúc, mọi người mới giật mình tỉnh lại từ cảm giác đau buồn.
“Ôi trời, không ngờ tôi chỉ đứng xem ở hậu trường thôi mà cũng khóc!”
“Ô ô ô, tôi cũng khóc tôi cũng khóc! Trái tim nhỏ bé của tôi, thật đau lòng quá! Tôn đại phu! Tôn đại phu của tôi chết rồi!”
“Kĩ năng diễn xuất của Ninh Tịch quá trâu. Đệch! Bây giờ tôi mới
biết hóa ra mấy tin đồn trước kia chỉ là nhảm nhí! Cũng hiểu rõ tại sao
Quách Khải Thắng lại bất chấp ý kiến dư luận mà chọn cô ấy!”
“Tại sao Ninh Tịch không phải nữ chính? So với Thượng Quan Ánh Dung
miệng đầy nhân nghĩa nhưng bánh bèo kia thì nhân vật Mạnh Trường Ca này
có chiều sâu hơn nhiều!”
…
Phòng hóa trang sau hậu trường.
Sau khi tẩy trang xong, cảm giác bi thống, tiêu điều của Ninh Tịch
vẫn chưa tan hết, đến nỗi Tiểu Đào đến đưa cơm cũng không dám tới gần
cô.
Lúc này, đột nhiên Giang Mục Dã đẩy cửa đi vào thấy thế đành bảo: “Để cơm đó đi, đừng để ý cô ấy, một lát là tốt thôi.”
“Vâng.” Tiểu Đào lúc này mới bỏ hộp cơm xuống co giò chạy — Bộ dạng này của Ninh Tịch thật đáng sợ, cứ như bị ai nhập vào.
Chừng năm phút sau, Ninh Tịch giải trừ trạng thái nhập hồn, tỉnh táo lại.
Duỗi người, vặn cổ một cái, ai oán nói: “Mẹ kiếp! Lần này nhập vai sâu quá, suýt chút nữa không ra được!”
Giang Mục Dã trầm mặt: “Thôi đi bà? Người khác diễn đến trình độ này
có khi vài tháng còn chưa ra được! Ai đen thì ám cả đời mà phát điên! Bà chỉ dùng có tiếng đã bò ra được, thế là giỏi lắm rồi!”
Cảnh quay kia, Giang Mục Dã vẫn đang trong trạng thái “chết” nên
không được tận mắt nhìn thấy, mới lúc nãy còn cố ý đi xem cảnh quay lại, mẹ nó, quá rung động!
Cái cảnh Mạnh Trường Ca lau mặt cho Tôn Hoán Khanh cũng suýt chút nữa khiến anh nghĩ rằng Ninh Tịch yêu anh đến sông cạn đá mòn!
“Xì, chị Chi Chị của tôi đâu? Tôi còn chưa hỏi đánh giá của chị ấy đây!” Ninh Tịch nóng ruột hỏi.
Vừa dứt lời thì Lâm Chi Chi đẩy cửa đi vào, nhìn đồng hồ một cái, vẻ
mặt vội vã nói: “Ninh Tịch, buổi chiều tôi phải về công ty, một mình em không có vấn đề gì chứ?”
“Ah? Chị phải đi rồi!” Ninh Tịch có chút mất mát.
“Bởi vì ở đây đã không cần tôi nữa rồi.” Hiếm khi Lâm Chi Chi lộ ra một nụ cười.
Ninh Tịch nghe vậy thì chấn động, không thể nghi ngờ, đây chính là sự tín nhiệm cùng công nhận lớn nhất đối với cô!
“Vậy chị cứ bận chuyện của chị đi! Em sẽ tự lo thật tốt, ngoan ngoãn nghe lời!”
“Ừ, có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể gọi.”
“Dạ, để em tiễn chị!”
…
Ninh Tịch tiễn Lâm Chi Chi về xong quay trở lại, Giang Mục Dã khinh bỉ: “Nhìn cái bộ dạng nịnh hót của bà kìa!”
Ninh Tịch cũng trả lại cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ: “Hừ hừ, đang ghen tị quan hệ tốt đẹp của tôi với chị Chi Chi chứ gì! Nhắc tới tôi
còn muốn cảm ơn ông đấy, có thử qua một tên cặn bã như ông, nên chị ấy
mới càng quý trọng bé ngoan biết nghe lời như tôi đây!”
Giang Mục Dã cười lạnh một tiếng, biểu tình như thể đang nói Ninh
Tịch, bà quá ngây thơ rồi: “Bà cứ đắc ý đi! Khổ sở đang chờ bà ở phía
sau đấy! Bà cho là Lâm Chi Chi kia hiền lành như vẻ ngoài của cô ta sao? Đến lúc bị hành hạ cho kêu cha gọi mẹ thì đừng trách tôi không nhắc nhở bà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com