“Đương nhiên rồi! Chị không biết sao?” Tiểu Đào kinh ngạc sau đó thần thần bí bí tiến tới nói nhỏ vào tai cô: “Người chống lưng cho Tô Dĩ Mạt… chính là Lục tổng của chúng ta đấy!”
“Lục tổng? Lục Cảnh Lễ?” Ninh Tịch lập tức nghĩ tới Lục Cảnh Lễ, có thể thấy trong lòng cô Lục Cảnh Lễ không đáng tin cỡ nào…
Tiểu Đào lắc đầu sau đó dùng ngón tay chỉ chỉ lên trên, ý là người phía trên của Lục Cảnh Lẽ.
Lần này đến lượt Ninh Tịch kinh ngạc, nhướng mày: “Lục Đình Kiêu?”
Tiểu Đào gật gật đầu như gà mổ thóc, sau đó vội vàng nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Chị nói bé một chút… biết trong lòng là được rồi!”
Ninh Tịch xoa cằm: “Nhưng… sao tin đồn hot như thế này mà lại chẳng có chút tiếng gió nào lộ ra ngoài?”
“Có chán sống mới đi tung tin đồn của Đại boss ra ngoài? Chuyện này chỉ có trong nội bộ công ty chúng ta mới biết thôi!” Tiểu Đào giải thích.
“Thì ra là như vậy…”
Không đợi Ninh Tịch hỏi tiếp, Tiểu Đào đã không nhịn được bô bô với cô: “Ban đầu Tô Dĩ Mạt chỉ là diễn viên hạng 2 thôi, trên cô ta còn đầy người nổi hơn nhưng… không biết làm sao mà lại cấu kết được với Đại boss của chúng ta, được ngài ấy coi trọng, thế nên tất cả tài nguyên của công ty cứ thế mà bày ra cho cô ta chọn, đúng là một bước lên tiên…”
Tiểu Đào càng nói càng tức, bất bình nói: “Chị Man Vân mất 10 năm mới lăn lộn được đến vị trí như bây giờ, ấy thế mà lại bị cô ta cứ như vậy mà ép xuống, quá bất công…”
Ninh Tịch thấy Tiểu Đào nói có sách mách có chứng như vậy nên nghĩ giữa hai người chắc chắn có gì đó nhưng không biết ở mức độ nào mà thôi…
Tuy Tiểu Đào không nói thẳng ra nhưng nghe có vẻ là quan hệ… tình nhân?
Nhưng căn cứ vào những gì Ninh Tịch biết về Lục Đình Kiêu thì có vẻ không hợp lí lắm…
Tiểu Đào đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên ý thức được bản thân cứ ca ngợi người khác mãi như vậy thì có chút không ổn, liền vội vàng nói: “Khụ… có điều người chống lưng của chị cũng cứng lắm mà, Nhị thiếu đích thân đào chị về đó!”
Tuy Tiểu Đào nói như vậy nhưng trong lời nói vẫn pha chút thất vọng.
Cô bé vốn là trợ lý của Lãnh Man Vân, lần này cũng bị thuyên chuyển cùng Ninh Tịch.
Trước kia lúc Tiểu Đào đi theo Lãnh Man Vân luôn được mọi người kính trọng, nhưng hiện tại Ninh Tịch chỉ là một tân binh, làm sao có cơ so được với trước kia, nên khó tránh khỏi trong lòng có chút bất bình.
Ninh Tịch làm sao có thể không nhìn ra mất mát trên mặt Tiểu Đào, phản ứng của cô bé cũng chỉ là nhân chi thường tình1, cho nên cô cũng không để bụng.
1Nhân chi thường tình: phản ứng thường thấy của con người.
Nhưng mà.. chuyện của Tô Dĩ Mạt, cô không thể cho qua dễ dàng như vậy…
Dẫu sao vào bây giờ chuyện này cũng rất quan trọng với cô, bất kì chi tiết nhỏ nào cũng có thể ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng của cô.
Vì vậy Ninh Tịch cầm lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Lục Đình Kiêu—-
[Quan hệ của anh với Tô Dĩ Mạt là quan hệ gì? ]
Cùng lúc đó tại tập đoàn Lục thị.
Lục Đình Kiêu đang tham dự một cuộc họp thì di động để bên cạnh đột nhiên reo lên, liền tiện tay mở ra xem.
Sau đó, tất cả các cấp dưới có mặt trong phòng đều thấy được một cảnh tượng ngàn năm khó gặp — Người chưa bao giờ lộ ra một nụ cười ở công ty lúc này lại đang từ từ giãn mặt mũi ra, phát ra một tiếng cười khẽ vui vẻ…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com