“Đúng thế.”
Ninh Tịch khó xử vò đầu bứt tóc: “Chuyện này….không thích hợp lắm
đâu? Nếu như Tiểu Bảo cần đến tôi lúc nào, tôi đều có thể sẵn sàng chạy
qua được mà!”
Lục Đình Kiêu vẻ mặt mệt mỏi vuốt vuốt điểm giữa mi, “Cái gì cũng có
thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đặc biệt là buổi tối, nhỡ đâu có tình huống phát sinh bất thình lình, cô lại phóng đến đây như thế này, quá
nguy hiểm. Còn thân phận của tôi cũng không tiện đưa Tiểu Bảo đến tìm
cô. Tôi biết yêu cầu này là làm khó người khác, nhưng lấy thân phận là
người làm cha tôi vẫn hy vọng có thể tranh thủ đôi chút, mong cô có thể
đồng ý.”
Ninh Tịch đau đầu.
Nếu như Lục Đình Kiêu dùng quyền lực để ép cô, cô chắc chắc sẽ quay
ngoắt đi thẳng luôn, nhưng anh ta lại thành khẩn mà nhờ vả cô như thế,
đặc biệt còn dùng gương mặt tuyệt đẹp đó nữa, đối diện với cái gương mặt này quả thực cô không thể từ chối nổi mà!
Vào lúc này, Lục Cảnh Lễ đứng bên canh đang dùng ánh mắt bái phục nhìn ông anh nhà mình.
Cao tay nha!
Thật không ngờ được anh Hai lại cao tay đến thế, mở hẳn một con đường máu trên mặt trận cưa đổ Ninh Tịch.
Sự tồn tại của Tiểu Bảo không những không trở thành cản trở của anh mà ngược lại lại biến thành trợ lực lớn nhất của anh.
Đúng vào lúc này, choang một cái, cái đèn để trên tủ đầu giường rơi
xuống vỡ toang, Tiểu Bảo đột nhiên mặt đầy kinh hoảng nhảy xuống khỏi
giường.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Ninh Tịch, nét hoảng sợ trong mắt của cậu
bé mới dịu đi, lao như tên bắn về phía cô, ôm chầm lấy đùi cô.
Ánh mắt sợ hãi đó, khiến người khác thấy mà đau lòng.
Ninh Tịch vội vàng cúi xuống: “Bảo bối, sao lại tỉnh dậy thế con?”
Thằng bé vùi đầu vào ngực cô, cánh tay mềm mềm nho nhỏ nhất quyết ôm chặt lấy cổ cô.
“Ngoan nào, có cô ở đây mà, không sợ, không sợ….” Ninh Tịch vỗ vỗ
vào lưng thằng bé, ngửi mùi sữa thơm thơm trên người cu cậu, tâm trạng
cô cực kì phức tạp.
Cô rõ ràng là rất bài xích trẻ con, tại sao lại không ghét nổi Tiểu Bảo nhỉ…..
Ninh Tịch chỉ đành dỗ Tiểu Bảo ngủ thêm lần nữa, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Xuống dưới nhà, thấy phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Không hổ là người giúp việc của nhà họ Lục, không chỉ hiệu quả công
việc cao lại còn rất có tố chất, đối với sự xuất hiện đột ngột của Ninh
Tịch, tuy rằng cực kì tò mò nhưng không ai dám liếc ngang liếc dọc, càng không dám thì thầm lén lút, làm xong mọi việc liền yên lặng lập tức về
phòng mình.
Thấy cô xuống, Lục Đình Kiêu chỉ yên tĩnh nhìn cô, không nói gì, không tạo bất cứ áp lực nào cho cô cả.
Vẻ mặt của Ninh Tịch đầy do dự, nhưng nghĩ đến cái dáng vẻ túm chặt
góc áo không chịu buông ra của bánh bao nhỏ, cuối cùng cô vẫn mềm lòng,
thở dài một hơi: “Được rồi, Lục tiên sinh, tôi sẽ giúp ngài chuyện này,
coi như là tôi báo đáp chuyện Tiểu Bảo đã cứu tôi ra ngoài lần trước.”
Lúc này thần sắc của Lục Đình Kiêu mới giãn ra đôi chút: “Đa tạ.”
Bất cứ lúc nào Tiểu Bảo cũng có thể tỉnh lại, xem ra tối nay tôi
không đi được rồi, nhưng đồ đạc của tôi vẫn còn để ở phòng trọ….” Ninh
Tịch khó xử.
“Không sao, tôi bảo người đi lấy giúp cô.” Lục Đình Kiêu nói rồi dặn quản gia phái người đi sắp xếp mọi chuyện.
Lục Cảnh Lễ từ đầu đến cuối không chen vào được câu nào, trợn mắt há mồm nhìn sự việc phát triển một cách thần tốc.
Thế…. thế là ở chung rồi đấy à?!
“Em còn việc gì không? “ Lục Đình Kiêu ném cho anh ta một cái liếc xéo.
“Em lập tức cút ngay đây!” Bị anh mình ghét bỏ, Lục Cảnh Lễ lập tức biến luôn, nhanh như ma đuổi đằng sau.
Vốn tưởng là thực lực của Ninh Tịch đủ để đè chết anh ấy, nhưng hoá ra ông anh nhà mình cũng chẳng phải tay mơ.
Anh ta cuối cùng cũng biết, anh Hai nhà mình không phải là không biết tán gái, chỉ là 32 năm nay anh ấy vẫn chưa giải trừ phong ấn thôi……
Lục Đình Kiêu sai người đưa Ninh Tịch vào căn phòng sát cạnh phòng
của Tiểu Bảo: “Sau này cô cứ ở đây, thích phong cách như thế nào, thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cho người trang trí lại.”
Ninh Tịch vội vàng xua tay: “Không cần, không cần, tôi chỉ ở có mấy
ngày chứ đâu phải cứ ở mãi đâu, trang trí lại làm gì cho phiền ra!”
“Không phiền đâu.”
Lục Đình Kiêu cầm một chùm chìa khoá từ tay quản gia đưa cho cô: “Đây là chìa khoá trong nhà, cô có thể vào bất cứ chỗ nào mà cô muốn. Khoá ở cửa chính là khoá điện tử, mật mã là 591414. Đây là chìa khoá của gác
mái, cô nhất định phải cầm theo, Tiểu Bảo rất thích cầm chìa khoá đi
trốn vào trong đó. Đây là khoá…..”
Thấy Lục Đình Kiêu chỉ còn thiếu nước cầm chìa khoá két bảo an trong
nhà đưa cho cô, Ninh Tịch vội vã ngăn anh ta lại: “Từ từ, từ từ…. Lục
tiên sinh, anh cũng phải có chút cảnh giác với tôi chứ! Anh không sợ tôi lén lút chuyển sạch đồ trong nhà anh đi à?”
“Em muốn chuyển cái gì? Tôi bảo người chuyển cho em.” Lục Đình Kiêu rất nghiêm túc, hoàn toàn chẳng có ý đùa giỡn một chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com