Người đàn bà này không vì tiền cũng không vì tài… vậy thì mục đích của cô là gì?
Gã ta quả thật muốn hộc máu! Không đâu đụng phải một quái nhân như này!
Nhưng mà giờ phút này gã ta không biết, cái kinh khủng hơn còn ở phía sau…
Ninh Tịch như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vỗ đầu một cái, nhắc
người phụ nữ kia: “A đúng rồi, lát nữa tôi gửi cho chị một đoạn thu âm
hắn ta nói chuyện với đám bạn chó má kia, có thể lấy làm bằng chứng hắn
ta ngoại tình!”
“Dựa vào cái gì mà li hôn rồi còn ra đi với hai bàn tay trắng? Đầu
chị bị úng nước hả? Phải là một đồng cũng không bớt! Có hiểu không?”
“Hiểu… hiểu được!” Người phụ nữ bị khí tràng của Ninh Tịch làm cho chấn động, theo bản năng đáp lại một câu.
Lúc này Ninh Tịch mới hài lòng gật đầu sau đó thành khẩn nói: “Ừ,
vậy thì tốt rồi, có tiền rồi muốn tìm loại đàn ông thế nào chả được? Cho dù không kiếm được người thật lòng yêu thương mình thì cũng có thể bao
nuôi một em zai đẹp trai! Dám không nghe lời thì có thể đổi một thằng
khác! Tốt biết bao nhiêu đúng không?”
Người phụ nữ: “…”
Nam cặn bã: “…”
Lục Cảnh Lễ: “…..!!!” — Anh cảm thấy chị dâu nói rất có lý…
Lục Đình Kiêu: “…”
Người phụ nữ đầu dây bên kia tràn đầy nghi ngờ, không nhịn được hỏi:
“Cám ơn cô! Nhưng mà cô…. cô rốt cuộc là ai? Tại sao phải giúp tôi như vậy? Chúng ta quen nhau sao?”
Ninh Tịch nâng môi cười với người phụ nữ một cái: “Không cần cảm ơn, chị cứ gọi tôi là Lôi Phong1 đi!”
1 Lôi Phong: một chiến sĩ của Quân giải phóng, sau khi
chết anh được hình tượng hóa thành hình ảnh tiêu biểu cho thanh niên
thích làm việc tốt, cống hiến hết sức mình trong xã hội.
Ninh Tịch nói xong liền cúp điện thoại, đạp nam cặn bã thêm một cước nữa rồi mới nghênh ngang rời đi…
Lục Cảnh Lễ duy trì tư thế chuẩn bị rớt cằm: “Anh, có đôi lời mặc dù
không nên nói nhưng em quả thật nhịn không được… Chị dâu đẹp trai quá
hu hu hu! Em cũng sắp….” — Yêu chị ấy mất rồi!
Lục Đình Kiêu không có sức để ý tới Lục Cảnh Lễ, mệt mỏi nhéo mi
tâm một cái, trên mặt là biểu tình như thể vừa sống sót sau tai nạn.
Lục Cảnh Lễ bái phục nhìn anh: “Anh lợi hại thật đấy, nếu không nhờ
anh nhẫn nhịn chắc chắn chúng ta không thể thấy một màn đặc sắc như
này!”
Lục Cảnh Lễ nghĩ nghĩ một hồi rồi kích động nói: “Nói đến em mới nhớ
ra một chuyện, em có tìm danh sách những người qua lại năm đó với Ninh
Tịch, tất cả đều loại cặn bã hơn nữa chỉ qua lại một thời gian thì bị
Ninh Tịch đá, cả Giang Mục Dã nữa… kết hợp với thái độ trốn tránh của thằng nhóc đó mỗi lần nhắc tới chuyện có qua lại với Ninh Tịch…”
“Anh nói xem… có phải lí do Ninh Tịch qua lại với mấy tên kia…
cũng giống tình huống hôm nay không, thay trời hành đạo, bảo vệ tình yêu cùng chính nghĩa…”
Nghe giọng điệu như thể phát hiện ra chuyện gì trọng đại của Lục Cảnh Lễ, sắc mặt Lục Đình Kiêu vẫn không thay đổi chút nào.
Anh chưa bao giờ từng tin cô lại là người như vậy.
Cứ cho những chuyện trong quá khứ là sự thật thì sao, anh không quan tâm.
Thu thập nam cặn bã xong, Ninh Tịch cưỡi xe lượn một vòng tinh thần cực kì tốt.
Quả nhiên, hành hạ đám cặn bã mới là cách xả stress tốt nhất!
Ninh Tịch liếc thời gian trên di động, bây giờ mới là 4h sáng, còn quá sớm, ít nhất phải 6h cô mới về.
Bởi vì lúc đó có thể vừa vặn gặp Lục Đình Kiêu ở phòng khách…
Vì vậy Ninh Tịch nghĩ nghĩ một chút liền rẽ sang phía tây thành phố.
Nửa giờ sau, Ninh Tịch lái xe đến một con đê.
Đậu xe xong, cô đi tới ngồi trên thảm cỏ mềm mại hóng gió một chút cho tỉnh rượu…
Chỗ này chỉ có một điều không tốt, đó chính là… cực nhiều muỗi!
Ninh Tịch nằm xuống, trong miệng thao thao bất tuyệt lẩm bà lẩm bẩm: “Muỗi ơi muỗi à, dọn cơm rồi, mau tới cắn tao nha…”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com