Ánh mắt đó khiến cõi lòng Tô Diễn như bị con gì đó gặm nhấm, gã vội kéo Ninh Tuyết Lạc lại: “Tuyết Lạc, em bình tĩnh một chút.”
Ninh Tuyết Lạc không chú ý đến hành động nhỏ kia của Ninh Tịch, nước
mắt bắt đầu rơi lã chã: “Diễn, anh giúp em nói với chị ấy đi, anh biết
mấy ngày nay em đã đau khổ và tự trách đến thế nào mà em rất hi vọng chị ấy có thể tha thứ cho em! Nếu không em thật sự…”
Tô Diễn nhìn cô gái đang khóc nấc lên trong lòng mình, cuối cùng lại
mềm lòng: “Tiểu Tịch, xin lỗi, chuyện này Tuyết Lạc quả thật cũng đã tự
trách rất nhiều.”
Ninh Tuyết Lạc nghe vậy khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười đắc ý nhưng
vẫn khóc lóc rất thương tâm, cô ta đang âm thầm mong rằng Ninh Tịch sẽ
bùng nổ.
Ngày trước mỗi lần cô ta xin tha thứ, lần nào Ninh Tịch cũng đều tỏ
ra rất kích động đem những gì khó nghe nhất đều nói ra khiến Tô Diễn cứ
thế mà dần ghét cô.
Lần này chắc chắn cũng…
Ninh Tịch mệt mỏi miết ấn đường sau đó thở dài: “Bỏ đi, Ninh Tuyết
Lạc tôi đã thấy lời xin lỗi của cô và cũng nhận rồi,nếu là hiểu lầm vậy
thôi không tính nữa, tôi tha thứ cho cô!”
“Chị… chị nói gì cơ?” Ninh Tuyết Lạc nhất thời biến sắc, vẻ mặt không thể tin được.
Tô Diễn lại tỏ ra vui mừng vô cùng: “Tuyết Lạc, giờ em có thể yên tâm được rồi chứ?”
Ninh Tuyết Lạc không biết phải nói gì, mặt cô ta hiện giờ không khác gì miếng gan heo.
Bên kia, Tiểu Bảo thay xong đồ đẩy cửa bước ra.
Chiếc mặt nạ giả dối của Ninh Tịch lập tức hiện lên một tia ấm áp, cô mỉm cười đi tới bế Tiểu Bảo lên, sau đó nói với nhân viên cửa hàng:
“Tất cả quần áo vừa mới thử tôi lấy hết, bộ đang mặc trên người sẽ mặc
đi luôn.”
“Vâng vâng, tôi lập tức thanh toán hóa đơn cho cô!” Nhân viên cửa hàng cười như hoa đáp.
Ninh Tịch hơi cúi đầu với Tô Diễn tỏ ý tạm biệt sau đó bế Tiểu Bảo đi thẳng.
Vệ sĩ ở phía sau thanh toán xong liền xách túi lớn túi nhỏ đi theo.
Cảnh này khiến Ninh Tuyết Lạc trố hết cả mắt sau đó vô cùng hưng phấn nói: “Chẳng lẽ những lời Phương Lâm với Huyên Huyên nói đều là thật?
Lần trước họ nói với em là thấy Ninh Tịch mua quần áo cho trẻ con em còn không tin cơ! Chị ấy… chắc chị ấy không phải thật sự đi làm bồ nhí… của lão già lắm tiền nào đó chứ, còn sinh con cho lão nữa…”
Tiếc là vừa xong Ninh Tịch đi nhanh quá, cô ta không nhìn rõ đứa bé đó trông thế nào cũng không kịp chụp lại làm bằng chứng…
“Tuyết Lạc! Không được nói lung tung!” Tô Diễn nghe thấy vậy lập tức nghiêm mặt ngắt lời cô ta, ánh mắt phức tạp nhìn
về hướng Ninh Tịch rời đi: “Anh từng gặp đứa bé này một lần rồi, Tiểu Tịch nói đó là con của bạn!”
“Diễn, anh cũng ngây thơ quá rồi đấy, con của bạn mà chị ấy có thể
đối xử tốt với nó như vậy hả? Anh không thấy vệ sĩ đi cùng sao, nhà
người ta có bao nhiêu vệ sĩ với giúp việc như thế còn cần chị ấy chăm
sóc con giúp sao?”
Tô Diễn lưỡng lự đấu tranh một hồi sau đó không biết nghĩ tới điều gì vẫn kiên định nói: “Tuyết Lạc, trong lòng anh Tiểu Tịch chính là em gái ruột của anh, em sỉ nhục cô ấy chính là sỉ nhục anh! Sau này đừng để
anh nghe thấy những lời như thế này thêm lần nào nữa! Người khác có thể
nghi ngờ cô ấy nhưng chúng ta thì không… biết chưa?”
Ninh Tuyết Lạc ngàn vạn lần không ngờ được sau chuyện lần này thái độ của Tô Diễn đối với Ninh Tịch lại có thay đổi lớn đến như vậy.
Chết tiệt, hôm đó ở bệnh viện rốt cuộc Ninh Tịch đã bỏ bùa mê thuốc
lú gì cho anh ấy chứ? Thậm chí ngay đến những lời cô ta nói còn chẳng
nghe vào tai…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com