Được nghỉ nửa tháng không thể để lãng phí được, ngày hôm sau Ninh Tịch tiếp tục đưa Tiểu Bảo ra ngoài lượn.
“Cô Tiểu Tịch hay là đợi Đại thiếu gia tan làm về rồi cùng đi có được không?” Lão quản gia cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, máu bà mối nổi
lên .
Ninh Tịch gãi đầu: “Thôi bỏ đi, anh ấy bận như vậy! Chúng tôi đi một mình cũng được!”
Là cô cố tình chờ lúc Lục Đình Kiêu không có nhà để đi mà sao có thể đợi anh tan làm về được…
“Vậy để họ đi theo nhé, Đại thiếu gia có dặn phải để ý gắt gao tới sự an toàn của Tiểu thiếu gia.” Lão quản gia chỉ ba vệ sĩ đeo kính đen
đứng bên cạnh.
Yêu cầu này hợp tình hợp lý…
Ninh Tịch đành phải đồng ý.
Như vậy không cần gọi Giang Mục Dã đi theo làm cu li nữa…
Sao cô có cảm giác là Lục Đình Kiêu cố tình làm như vậy nhỉ?
Hôm nay Ninh Tịch lên kế hoạch đưa Tiểu Bảo đi mua đồ chơi và quần
áo, tất nhiên vì cô chưa làm việc nên tạm thời lương chưa vào tài khoản, thế nên vẫn phải quẹt thẻ của Lục Đình Kiêu.
Lúc đang đi dạo trong trung tâm thương mại, Ninh Tịch bất ngờ phát
hiện ra một cửa hàng bán quần áo trẻ em mới mở, rất thời thượng rất đáng yêu, thế là cứ mua mua mua…
“Bảo bối bảo bối, bộ này cũng đẹp con vào thử xem.”
Tiểu Bảo gật đầu, ngoan ngoãn vào phòng thử đồ.
Ninh Tịch ở ngoài đợi Tiểu Bảo thay đồ bỗng thấy hai bóng người quen thuộc đi ngang qua cửa hàng.
Ninh Tuyết Lạc thân mật khoác tay Tô Diễn, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
“Oa~ Đồ trẻ con của cửa hàng này đáng yêu quá! Diễn, bọn mình vào xem thử đi! Tháng sau là sinh nhật con trai Phương Lâm rồi, bọn mình mua
một bộ làm quà nhé?”
“Ừm.” Tô Diễn ừ một tiếng.
“Anh thấy con của Phương Lâm chưa? Trằng trẻo mập mạp, đáng yêu lắm!
Diễn, anh nói xem sau này bọn mình có con liệu có phải cũng dễ thương
như vậy không?” Ninh Tuyết Lạc thẹn thùng hỏi.
“Chắc thế đấy.” Rõ ràng Tô Diễn không hề vui vẻ gì trả lời cũng rất miễn cưỡng qua loa.
Ninh Tuyết Lạc thấy vậy tỏ ra lạc lõng: “Diễn, anh vẫn còn giận em
sao? Em cũng đã công khai xin lỗi trên weibo rồi, anh cũng tự mình nghe
lời giải thích của Thái Tĩnh rồi đấy, còn về cuộc điện thoại đó… Thật
ra là tại vì anh đột nhiên không đoái hoài gì đến em, em lại… lại uống chút rượu, tức giận quá nên mới mất khôn mà thôi… em hối hận lắm….”
“Tiểu Tịch…”
Ninh Tuyết Lạc đang giải thích dở bỗng nghe thấy Tô Diễn buột miệng
gọi tên Ninh Tịch, cô ta nhìn theo ánh mắt của Tô Diễn thấy Ninh Tịch
đang đứng ở phía đối diện.
“Chị…” Hai mắt Ninh Tuyết Lạc rưng rưng kích động xông tới kéo tay
cô: “Chị, cuối cùng em cũng gặp được chị rồi! Em vẫn luôn muốn đứng
trước mặt chị xin lỗi nhưng mấy ngày nay chị cứ bơ em cũng không nghe
điện thoại… em lại không biết chị sống ở đâu nên…”
“Khi ấy mọi người hỏi em, em cũng nói em không tin chuyện này là do
chị làm kết quả vẫn dẫn đến hiểu lầm… em biết chị sẽ không làm ra loại chuyện đó mà!”
“Tuy giờ sự thật đã được phơi bày nhưng vẫn gây ra tổn thương cho
chị… Tuy em cũng là người bị hại nhưng chuyện này cũng đều do em mà
ra, làm liên lụy tới chị… em xin lỗi, thật sự xin lỗi! Chị đánh em
mắng em cũng được chỉ mong chị có thể nguôi giận!”
Ninh Tuyết Lạc nói một tràng giang đại hải1, nghe vô cùng
thân thiết và chân tình thậm chí còn khiến người ta cảm thấy như thể là
do Ninh Tịch không chịu buông tha mà ức hiếp cô ta không bằng.
1 Nói tràng giang đại hải: dài dòng văn tự.
Ninh Tịch không nói năng châm biếm sắc bén như trước nữa mà tỏ ra mệt mỏi bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com