Ván này, Giang Mục Dã thua triệt để rồi.
Nghiêm khắc mà nói ngay khi kèn hiệu bắt đầu cuộc chiến thổi lên thì
anh đã biết mình đã giẫm phải mìn rồi, không cách nào tiến lên được
nữa…
Quân địch quá hung tàn!
Ninh Tịch ôm tim giả bộ không thể chấp nhận được: “Đúng là không thể ngờ được người như chị Chi Chi mà cũng có lúc bị mù mắt!”
Giang Mục Dã trừng mắt: “Bà nói năng cái kiểu gì đấy! Thế nào gọi là
mù mắt! Mắt bà mới mù ấy! Có mù mới coi trọng loại người như Tô Diễn!”
Ninh Tịch thở dài: “Haizz, đều trách tại năm ấy chúng ta còn quá trẻ, là người hay là chó cũng phân không rõ nữa!”
“Bà….” Giang Mục Dã bị chọc tức đến nỗi không thốt lên lời, sau lại cả giận nói: “Giờ bà đã biết tên Lục Đình Kiêu kia thâm độc, xảo trá
đến thế nào chưa? Chỉ vì đề phòng tôi mà ngay đến thủ đoạn vô liêm sỉ
như vậy mà cũng lôi ra dùng!”
Nói xong vốn tưởng sẽ thấy vẻ mặt hối hận của Ninh Tịch kết quả lại thấy cô chống má cười đến ngây dại.
“Boss đại nhân quả là anh minh thần võ, bày mưu bố trận lo trước tính sau quyết định thắng bại ngay từ giai đoạn trứng nước…”
Mặt Giang Mục Dã đen như đít nồi: “Ninh Tịch, bà đúng là hết thuốc cứu rồi!”
Ninh Tịch đột nhiên sáp lại gần trưng ra vẻ mặt xấu xa: “Này, giữa
ông và chị Chi Chi có chuyện gì vậy? Trông cái bản mặt của ông hình như
không chỉ đơn giản là bạn gái cũ thôi đâu đúng không!”
“Bà tự lo cho thân bà trước đi!” Giang Mục Dã bực bội nói rồi lại chần chừ hỏi: “Vừa nãy cô ta gọi điện nói gì với bà vậy?”
Ninh Tịch nhún vai: “Không có gì, chỉ báo cho tôi biết bên phía biên
kịch đang sửa lại kịch bản, chắc tầm nửa tháng nữa là lại bấm máy thôi.”
“Anh Minh cũng nói với tôi rồi, kịch bản sẽ sửa lại sao cho nhân vật
của Mạnh Trường Ca và Tôn Hoán Khanh càng nổi trội hơn, nhiều đất diễn
hơn. Còn về việc Ninh Tuyết Lạc và Triệu Tư Châu có bị đổi người không
thì vẫn chưa rõ, có điều… Lục Đình Kiêu bảo vệ bà như vậy, tôi nghĩ
chắc chắn là sẽ đổi người thôi!” Giang Mục Dã chua xót nói.
Ninh Tịch lại lắc đầu: “Sai rồi, nếu như Lục Đình Kiêu thật sự suy
nghĩ cho tôi, anh ấy chắc chắn sẽ không đổi người… Bởi vì, tôi sẽ dùng chính thực lực của mình để đánh bại Ninh Tuyết Lạc, để cô ta làm nền
cho tôi, đối với tôi mà nói đó mới là cách trả thù sảng khoái nhất!”
Vừa dứt lời, điện thoại của Ninh Tịch hiện tin mới nhất của tin tức giải trí.
Một số trang tin tức giải trí quan trọng cô đều đặt chế độ theo dõi,
cứ có tin mới nhất sẽ tự động hiện lên trên màn hình của cô.
Ninh Tịch xem xong khóe miệng không nhịn được mà hơi nhếch lên, trông thật giống một thiếu nữ đang yêu.
Giang Mục Dã bị vẻ mặt của cô làm giật mình, tò mò sấn tới xem…
Là thông báo mới nhất của Thịnh Thế, tập đoàn Lục thị sẽ bù khoản
tiền đầu tư mà Ninh thị và Tinh Huy đã thu hồi, giờ các hạng mục liên
quan tới Thiên Hạ sẽ do Thịnh Thế tiếp quản. Xuất phát từ suy nghĩ về
tiến độ quay phim, các nhân vật trong phim sẽ không bị thay đổi…
Thấy sự ăn ý giữa Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu, lòng Giang Mục Dã nghẹn lại: “Tôi thấy bà sập bẫy hoàn toàn rồi mà còn không biết ấy, bà thích
Lục Đình Kiêu như vậy…. thật sự có thể chịu được việc không ở bên anh
ta sao?”
Ninh Tịch nằm ngả người xuống nền cỏ còn tiện tay ngắt một cọng cỏ
đuôi chó ngậm vào miệng: “Ai bảo cứ thích thì nhất định phải ở bên nhau? Người thích nhau ở bên nhau nhiều như thế có bao người có thể cùng nhau bước tới cuối đoạn đường? Cứ thế này… cũng là tốt lắm rồi…”
Kết quả tốt nhất là trở về làm bạn làm tri kỉ còn nếu không thì quên
nhau đi như vậy kí ức sẽ mãi mãi dừng lại tại khoảng thời gian đẹp đẽ
nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com