Trong buổi tụ họp của một hôm đẹp trời nào đó, thấy Ninh Tịch cũng sắp sinh đến nơi mà tên của bé cưng vẫn chưa quyết định xong. Đám người Lục Cảnh Lễ, Giang Mục Dã, Đường Lãng, Trang Khả Nhi lại tụ lại với nhau, tất cả đang chuẩn bị cùng nhau suy nghĩ cho bằng được cái tên cho bé yêu.
Lục Cảnh Lễ sờ sờ cằm, “Sắp mười tháng đến nơi rồi, thế mà tên vẫn còn chưa có! Khó khăn đến thế sao? Tên cúng cơm của Tiểu Bảo là Lục Kình Vũ, hoàng tráng khí phách thế cơ mà, thế nên đứa thứ hai đương nhiên cũng cứ theo thế mà đặt! Không bằng đặt là Lục Kình Thương nhé? Thế nào? Tinh tế biết bao, lại vần biết mấy, hoáng tráng bao nhiêu! Không thì là Lục Ngạo Thiên cũng được!”
Mặt Ninh Tịch đen sì luôn tức khắc, “Ngạo cái đầu cậu ấy! Bác sĩ bảo trong bụng chị là bé gái đấy! Bé gái đấy, biết chưa hả?”
Lục Cảnh Lễ không phục lầm bầm, “Ai bảo con gái thì không được gọi là Ngạo Thiên chứ?”
Ninh Tịch cong môi, trên gương mặt cô hiện lên nụ cười hiền hòa: “Được thôi, vậy cậu cứ giữ cái tên đó để sau này đặt cho con gái cậu đi! Để rồi xem xem sau này con gái cậu sinh ra rồi có nhận mặt ông bố ruột này nữa không!”
Lục Cảnh Lễ cẩn thận suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy… thôi thì bỏ đi vậy.
Trang Khả Nhi nghĩ nghĩ một lúc rồi đề nghị: “Lục Tĩnh Hảo thì thế nào? Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên!”
*Tĩnh Hảo = tĩnh lặng.
Đường Lãng đang ngồi ăn lạc, nghe thấy thế lập tức bật cười sằng sặc, “Ồ ôi, con gái của Tiểu sư muội lại có cái tên thục nữ thế á? Cô chắc là không vấn đề gì đấy chứ?
Ninh Tịch lập tức nheo mắt lại đầy nguy hiểm, “Đường Lãng! Huynh nói thế là có ý gì đấy? Con gái của muội thì có làm sao!”
Đường Lãng quả quyết nói, “Con gái của muội đương nhiên chỉ có cái tên Lục Viết Thiên này mới xứng với nó thôi!”
“Cái…” Ninh Tịch kiêng dè liếc sang Lục Đình Kiêu đang ngồi trên sofa ở phía đối diện một cái rồi miễn cưỡng nuốt câu chửi thề “cái đệt” đã lên đến tận miệng xuống.
“Này, mấy cái tên của các người thật chẳng thực dụng tí nào! Nhìn tôi đây này!” Giang Mục Dã nói rồi liền nằm bò trên bàn cầm bút viết lách một hồi, vênh mặt đắc ý quăng tờ giấy cho Ninh Tịch xem.
Ninh Tịch nghi ngờ cầm tờ giấy lên, đợi đến lúc nhìn rõ Giang Mục Dã viết những gì trên giấy thì cô cảm thấy mắt cô cũng sắp mù đến nơi rồi.
Lục XXX, Lục YYY, Lục ZZZ, Lục ABC, Lục XYZ…
“Cái quái quỷ gì thế này! Sao tôi không biết một chữ nào thế hả!”
Giang Mục Dã cầm tờ giấy lên búng búng ra vẻ rất đắc ý nói, “Cái mà tui muốn chính là cái hiệu quả này mà, chỉ cần đặt tên như thế này, đảm bảo lúc đi học không một thầy cô giáo nào có thể gọi cục cưng nhà chúng ta lên trả bài hết! Đã chưa!”
Ninh Tịch: “…”
Ha ha ha, cô thật sự lo lắng cho tương lai của con gái mấy cái gã đần độn này lắm lắm…
Sau cùng, cả đám người tụ lại thương lượng ầm ĩ cả ngày mà cũng không thể thảo luận ra được một cái kết quả nào, sau cùng vẫn là Lục Cảnh Lễ lên tiếng: “Thôi, hay là để anh tui đặt đi, anh tui tốt nghiệp trường đại học của Ivy League nổi tiếng, thuộc top ba của thế giới đấy, còn lấy tận hai bằng tiến sĩ cơ mà. Anh tui đặt tên chắc chắn vừa đẳng cấp phóng khoáng, lại vừa có phong cách, có văn hóa và cả nội hàm nữa!”
Lúc này mọi người thấy trong tay Lục Đình Kiêu đang cầm một tờ giấy và cực kỳ chăm chú ngồi đọc, những tiếng ồn ào bát nháo của bọn họ bên này chẳng ảnh hướng chút nào đến anh cả.
Tờ giấy đó chắc là những cái tên được anh nghĩ kỹ rồi chọn ra.
Ngay lập tức tất cả mọi người liền xúm vào quanh anh, chuẩn bị xem xem cha ruột của bé cưng định đặt tên gì.
Sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy tờ giấy trong tay đại ma vương nào đó viết một list những cái tên như là: Lục Ái Tịch, Lục Luyến Tịch, Lục Mộ Tịch, Lục Bất Ly, Lục Bất Du, Lục Duy Nhất…
“…”
“…”
“…”
Lục Cảnh Lễ nhìn cái list tên một hồi lâu cuối cùng lặng lẽ lùi về sau: “Cái này ấy à… thui, coi như tui chưa nói gì… ha”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com