“Tiêu hủy.”
Lục Cảnh Lễ có cảm giác như vừa bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống: “Cái gì? Ông trời đang giúp anh đó! Chả lẽ không định nghe?”
Sắc mặt Lục Đình Kiêu càng lạnh hơn: “Cần nói lại lần thứ hai?”
Thấy anh trai tức giận, Lục Cảnh Lễ vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Được được được… em hủy…. em hủy….” — Hazzz, anh Hai đúng là, trừ những lúc ở trước mặt Tiểu Tịch Tịch thì chả biết du di là gì cả!
Có điều, anh thì không giống vậy ngoài miệng thì đồng ý nhưng trong lòng lại không định hủy.
Chẹp, lén giữ lại là được rồi… Một ngày nào đó chắc chắn có chỗ hữu dụng!
Lục Cảnh Lễ còn đang rên rỉ than thở thì một thân ảnh nho nhỏ từ trên lầu chạy xuống, sau đó chạy ra ngoài…
“Tiểu Tịch Tịch về rồi?” Lục Cảnh Lễ vội vàng chạy theo Tiểu Bảo.
Quả nhiên là Ninh Tịch đã về lại còn ngồi xe của Giang Mục Dã về.
Từ vẻ mặt của hai người thì không nhìn ra cái gì dị thường, Giang Mục Dã thì có vẻ uống hơi nhiều còn Ninh Tịch hình như không uống.
Ninh Tịch xuống xe ôm lấy Tiểu Bảo, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ cùng đau lòng: “Bảo bối, đã 11h rồi sao con còn chưa ngủ vậy? Chẳng phải đã bảo không cần chờ cô rồi hay sao!”
Tiểu Bảo ôm chặt lấy cổ Ninh Tịch,nhìn chằm chằm vào Giang Mục Dã ở phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ đề phòng cùng bài xích.
Khóe miệng Giang Mục Dã giật giật, quá không công bằng, Lục Đình Kiêu rõ ràng đang chơi bẩn! Chơi bẩn!
Lục Cảnh Lễ liếc một cái đã nhìn ra tâm tư của Giang Mục Dã, đi tới vỗ vai một cái đồng tình nói: “Nén bi thương, ai bảo cháu không có con trai cơ!”
Giang Mục Dã chột dạ: “Cậu có ý gì?”
Lục Cảnh Lễ xích lại gần bên tai Giang Mục Dã nhẹ giọng nói: “Đừng giả bộ, cháu thích Ninh Tịch chứ gì?”
Trên mặt Giang Mục Dã thoáng qua vẻ kinh hoàng, ngay sau đó nghiêm mặt nói: “Cậu, cậu đang nói đùa sao? Sao cháu có thể thích cô ấy được!”
Lục Cảnh Lễ sờ cằm, vẻ mặt đánh giá. — Kỳ quái, thật kỳ quái, giữa hai người này rốt cuộc phát sinh chuyện gì, rõ ràng thằng
nhãi này thích người ta như vậy nhưng lại vẫn luôn miệng không chịu thừa nhận…
Ninh Tịch đang muốn bế tiểu Bảo vào nhà thì di động trong túi xách đột nhiên vang lên.
Cô tiện tay ấn nút nghe: “Alo, ai vậy?”
“Xin chào, là cô Ninh Tịch sao? Bạn trai cô xảy ra tai nạn giao thông hiện đang cấp cứu trong bệnh viện của chúng tôi! Mời cô lập tức tới đây!”
Dấu hỏi chấm to tướng hiện rõ lên khuôn mặt Ninh Tịch: “Cái gì? Bạn trai tôi?”
Vừa dứt lời, Lục Cảnh Lễ, Giang Mục Dã, Lục Đình Kiêu, thậm chí ngay cả Tiểu Bảo cũng tập trung ánh mắt nhìn vào cô.
Ninh Tịch lúng tung ho nhẹ một tiếng: “Khụ, có nhầm hay không? Tôi không có bạn trai!”
“Nhưng trước khi hôn mê bệnh nhân đã để lại số điện thoại của cô, cô vẫn nên qua xem thì hơn! Địa chỉ của bệnh viện chúng tôi là …” Đầu bên kia di động nói xong, liền vội vã cúp máy.
Ninh Tịch cầm di động đứng đần mặt ra: “Đm! Rốt cuộc là ai vậy?”
Giang Mục Dã tựa người vào xe, hừ một tiếng: “Ai biết là người bạn trai cũ nào của bà chứ? Không ngờ di ngôn của người ta lại là số điện thoại của bà, đúng là si tình!”
Ninh Tịch đá một cái: “Bớt nói mát đi!”
“Này Tiểu Tịch Tịch, cô có muốn đi hay không?” Hai mắt Lục Cảnh Lễ sáng bừng lên mặc dù đang hỏi nhưng trên khuôn mặt kia đang hiện lên hai chữ đi thôi, đi thôi…!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com