Câu trả lời này của Lục Cảnh Lễ có thể nói là hoàn mĩ, không để người khác tìm ra chút sơ hở.
Phóng viên không moi được gì từ Lục Cảnh Lễ, cuối cùng cũng đành phải chuyển mục tiêu sang Ninh Tịch.
Phóng viên: “Ninh Tịch, theo như tôi được biết bình thường mối quan hệ của cô với Ninh Tuyết Lạc rất tốt, động cơ của cô ta khi làm chuyện này là gì? Giữa hai người từng có hiềm khích gì không?”
Ninh Tịch: “Vấn đề này hình như các anh hỏi sai người rồi thì phải.”
Phóng viên: “Theo như lời của nhân viên công tác ở nơi cô ở phản ánh lại thì
đã mấy tháng nay cô không về đó nữa rồi, đối với chuyện này cô có giải
thích gì không?”
Ninh Tịch: “Không sai, tôi muốn ở đâu là quyền tự do của tôi.”
Phóng viên: “Vậy trong khoảng thời gian này cô đang ở đâu, có thể tiết lộ một chút được không?”
Ninh Tịch: “Chỗ của bạn.”
Phóng viên: “Chuyện cô gia nhập Thịnh Thế, Giang Mục Dã có biết không? Nghe
nói bình thường quan hệ của hai người ở đoàn làm phim rất tốt? Sự việc
lần này có phải là có sự tham gia của anh ấy không?”
Ninh Tịch: “Biết. Tốt. Không”
Phóng viên: “….” — Cái cô Ninh Tịch này cũng thật quá xảo quyệt, muốn moi
được thông tin gì đó từ miệng cô ta đúng là không dễ chút nào…..
Các phóng viên bất lực chỉ đành bỏ qua những vấn đề quá nhạy cảm, hỏi sang
vấn đề khác: “Lần này nhân hoạ đắc phúc mà có thể gia nhập Thịnh Thế, cô có cảm tưởng như thế nào?”
Ninh Tịch: “Nỗ lực làm việc, giúp
boss kiếm thật nhiều tiền, báo đáp ơn tri ngộ của boss, chứng minh ngài
ấy không hề nhìn nhầm người.”
Phóng viên tự động cho boss mà cô nhắc đến chính là Lục Cảnh Lễ, chỉ có Lục Cảnh Lễ biết rằng đó là một người khác!
Khụ khụ! Ông anh mình mà nghe được thì vui phải biết!
“Ok, buổi họp báo hôm nay đến đây thôi, mọi người còn có điều gì muốn hỏi
sau này có thể hẹn riêng để phỏng vấn, tất cả mọi chuyện của Ninh Tịch
từ nay về sau do quản lý của cô ấy – cô Lâm Chi Chi phụ trách.” Lương
Phi Tinh đứng dậy tuyên bố kết thúc.
Tất cả phóng viên đều có vẻ vẫn chưa hết hứng thú, hôm qua cuộc họp báo của bên Tinh Huy kéo dài ba tiếng lận, khiểntrách Ninh Tịch các kiểu nhưng Thịnh Thế chỉ cần nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi
là giải quyết hết mọi vấn đề. Ai cao – ai thấp, nhìn một cái là biết
ngay.
Lúc các phóng viên đang lục tục rời đi, Lục Cảnh Lễ đột nhiên lên tiếng: “Từ từ đã.”
Sao thế? Có cái gì hot nữa à?
Đám phóng viên kích động quay người lại.
Lục Cảnh Lễ tốt bụng nhắc nhở: “Các vị có quên gì không ấy nhỉ?”
Ố, quên cái gì cơ? — Đám phóng viên quay ra nhìn nhau, không hiểu ý anh là gì.
Lục Cảnh Lễ tuy vẫn cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng: “Ninh Tịch tự dưng bị các người nhục mạ mắng mỏ mấy ngày liền, gánh một đống những
tội danh không đáng có, các người không muốn nói gì sao?”
Đám
phóng viên nghe thế mặt đầy ngượng ngập tranh nhau nói xin lỗi với Ninh
Tịch, đồng thời trong lòng cũng hận chết Ninh Tuyết Lạc.
Ninh Tịch ngạc nhiên nhướng mày, trong lòng nghĩ thầm cái tên cà chớn này lúc nghiêm túc cũng ra dáng phết.
Nhưng mà vừa mới vào hậu trường, Lục Cảnh Lễ lập tức quay về cái vẻ bát nháo
thường ngày: “Tiểu Tịch Tịch, Tiểu Tịch Tịch yêu dấu… buổi tối chúng
ta mở tiệc được không? Tôi mua thức ăn, rửa rau, rửa bát, còn cô chịu
trách nhiệm nấu nướng, ok!”
“……” — Cô xin được rút lại cái ý nghĩ vừa rồi, giờ cô chỉ muốn một cước đạp chết cái tên đầu đất này thôi…
Cái tên đầu đất này rốt cuộc có biết câu nói vừa rồi rất dễ khiến người khác hiểu lầm không?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com