“Sếp, đồ ăn trên máy bay khó nuốt quá, em đói ơi là đói!” Hàn Mạt Mạt nước mắt lưng tròng.
Ninh Tịch xoa xoa đầu cô: “Đi, chị đưa mọi người đi ăn ngon trước đã!”
Sau khi đặt hành lí lên xe, Ninh Tịch lái xe đưa ba người tới một quán có sao Michelin* nổi tiếng ở đây.
*Sao Michelin: thực chất là biểu tượng để đánh giá chất lượng của một nhà hàng.
“Oa! Michelin ba sao! Có phải đắt lắm không?”
Ninh Tịch bật cười: “Em cứ yên tâm ăn đi, em chưa ăn đến nỗi sạt nghiệp được sếp nhà em đâu!”
Bốn người tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, Hàn Mạt Mạt vô cùng tập trung gọi đồ, còn Kiều Vi Lan thì báo cáo công việc với Ninh Tịch.
Cung Thượng Trạch nhìn ra một góc ở ngoài cửa sổ cách đó không xa rồi đột nhiên nói: “Chỗ đó đáng ra là chỗ của tôi.”
Ninh Tịch nhìn theo tầm mắt Cung Thượng Trạch, thấy một người ăn xin da đen đang nằm ngủ khò ở đó.
Ninh Tịch sững người lại một chút rồi cười nói: “Trùng hợp phết nhỉ!”
Hình như đó chính là nơi lần đầu cô gặp Cung Thượng Trạch, cách đó không tới ba trăm mét có một cửa hàng của History.
“Gì cơ gì cơ? Đấy chính là nơi mà sếp nhặt được giám đốc Cung nhà mình á?”
Hàn Mạt Mạt vừa nghe thấy vậy lập tức trở nên hứng thú, bắt đầu truy hỏi chi tiết chuyện khi ấy Ninh Tịch gặp Cung Thượng Trạch, Kiều Vi Lan cũng cảm thấy hứng thú mà nhìn hai người.
“Cũng chẳng có gì, lâu thế rồi, ban nãy nhất thời chị cũng không nhớ ra…”
Bốn người đang vui vẻ nói chuyện, bỗng cửa nhà hàng bị đẩy ra, một toán bảy tám người lục tục đi vào.
Người đầu tiên bước vào có thân hình hơi tròn trịa, không cao, trông tầm khoảng hơn 30 tuổi, người đi phía sau mặc một bộ vest Armani cao cấp, đeo đồng hồ Patek Philippe trên trăm vạn… không ngờ lại là người quen.
“Đù! Đó không phải là Đới Uy sao? Đúng là oan gia ngõ hẹp! Đến đây mà cũng đụng mặt!” Hàn Mạt Mạt nhất thời kích động nói.
Toán người đó chính là đội ngũ thiết kế của History.
Tên cầm đầu là Lưu Minh Huy, là trợ thủ của Đới Huy, phó giám đốc thiết kế của History, dùng cách của Mạt Mạt mà nói thì gã chính là con chó của Đới Uy.
Đám người Đới Uy mải nói chuyện với nhau nên cũng không có chú ý về phía họ, sau đó bọn họ liền ngồi vào một phòng riêng khép kín phía đối diện cách đó không xa.
Tuy không nhìn thấy đối phương, nhưng cuộc bàn luận viển vông, khoác lác của bọn họ vẫn truyền tới chỗ Ninh Tịch một cách rõ ràng.
“Tác phẩm lần này của lão Đại đúng là quá tuyệt, tuyệt đối có thể khiến tròng mắt lũ nước ngoài kia rớt ra ấy chứ!” Một tên trong đó kích động nói.
“Vẫn là lão Đại giỏi nhất, không ngờ lại nghĩ ra một bộ sưu tập sáng tạo đến thế! Chủ để này chắc chắn sẽ rất hot cho mà xem!” Người đang nói là Lưu Minh Huy.
“Chế tác và kĩ thuật đều tuyệt! Không tới một năm rưỡi mà có thể thiết kế được như vậy! Chắc chắn là lão Đại đã chuẩn bị từ lâu rồi, thế mà giấu tụi này chẳng chịu nói gì cả!”
…
Nghe phía đối diện nịnh nọt nhau, Hàn Mạt Mạt khinh bỉ bĩu môi: “Chém bay cả nóc nhà luôn! Sao các người không bay luôn lên trời mà chém luôn đi!”
Ninh Tịch cười cười, không nói gì.
Gặp lại Đới Uy, Cung Thượng Trạch giờ đã không còn kích động như trước kia nữa rồi. Chỉ là, vài lời bên đó loáng thoáng truyền tới khiến đầu mày cậu bất giác hơi nhíu lại.
Trước đây, cậu đã đem tất cả các tác phẩm của Đới Uy ra mắt từ trước tới giờ ra so với những bản thế kế bị lấy mất của mình một lượt, xác định chắc chắn không còn bỏ sót bộ nào nữa mới yên tâm.
Cậu biết cái nhóm thiết kế này của Đới Uy chẳng qua cũng chỉ là ngoài mặt thôi, thực chất gã còn nuôi trồng cả một đám người, trong đó có không ít cao thủ, cũng không biết Đới Uy đã dùng cách gì để bọn họ cam tâm tình nguyện cho gã lợi dụng, chứ nếu không Đới Uy đã không thể trụ được tới giờ. Tác phẩm tham gia triển lãm lần này, chắc hẳn là bản thiết kế của những người kia mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com