Ninh Tịch thay quần áo, run chân bước xuống dưới lầu.
Từ xa cô đã trông thấy Tiểu Bảo đang chơi với hổ con trong vườn, còn người nào đó thì đang nhàn nhã cầm báo trong tay, nghiêng đầu ngồi trên ghế mây dưới giàn hoa, trông dáng vẻ y như một vị Trích tiên* không lây dính chút phàm tục nào.
*Trích tiên: tiên giáng trần
Ninh Tịch lạch bạch tới, thở phì phì nhìn anh.
Lục Đình Kiêu nhìn đôi mắt xinh đẹp đang phun lửa của cô vợ nhỏ thì yết hầu khẽ động, anh bỏ tờ báo ra rồi kéo cô ngồi xuống đùi mình, bàn tay to lớn khẽ xoa bóp vùng eo đang đau mỏi của cô: “Làm sao?”
“Ấn lên trên một tí!” Ninh Tịch vừa yêu cầu, vừa đen mặt nói: “Anh còn hỏi, em đã bảo hôm nay em có việc rồi mà!”
Lục Đình Kiêu: “Anh chỉ làm có một lần.”
Nhìn dáng vẻ vô tội của đối phương, Ninh Tịch lại xù lông lên: “Thế mấy lần sau là em cho chó “ăn” chắc?”
Khóe miệng Lục Đình Kiêu khẽ cong lên: “Mấy lần sau đó là phu nhân yêu cầu, phu nhân quên rồi à?”
“Em…”
Đù! Đúng là cô chủ động yêu cầu thật…
Cơ mà vấn đề ở chỗ là anh chủ động quyến rũ cô cơ mà, làm sao mà cô có thể khống chế được! Giờ thì cô đã biết tại sao trong lịch sử lại có nhiều hôn quân bị sắc đẹp là cho lú lẫn thế rồi.
…
Tóm lại là, lúc Ninh Tịch đi tìm Giang Mục Dã thì đã là tối muộn rồi, còn phải tốn cả đống công sức mới dỗ được cái ông trẻ kia.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi thay đồ đi!”
Thấy dáng vẻ háo hức của Ninh Tịch, Giang Mục Dã tức đầy một bụng. Con nhóc này muốn thấy anh mặc đồ nữ như thế mà còn đến muộn cả một ngày, ngủ tới tận chiều mới tỉnh, tối quá rốt cuộc làm cái khỉ gì chứ, anh đây có dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được nhé.
Ninh Tịch ở trong phòng khách trông mòn con mắt hơn nửa tiếng thì Giang Mục Dã mới lề mề chui từ phòng ngủ ra.
“Thay xong chưa?” Ninh Tịch cuống cuồng ngó đầu tới.
Một giây sau, cô nàng bịt mắt, thê thảm lăn lộn trên sofa: “Á! Mắt chó của tôi!”
Giang Mục Dã thấy phản ứng của Ninh Tịch thì tức mém chết, anh chàng giẫm guốc cao gót, hung hăng xông tới: “Ninh Tiểu Tịch, bà có ý gì hả!”
Giang Mục Dã mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ đậm, chân đi guốc mười hai phân, tóc vàng xoăn tít, trang điểm mắt khói đi kèm với đôi môi đỏ chót.
Cảnh tượng này… thật quá là…
Ninh Tịch hấp hối ôm ngực: “Dù tôi có đến muộn, ông cũng đâu cần báo thù tôi thế này chứ!”
Giang Mục Dã càng nhíu chặt mày: “Trông tôi… kinh lắm à? Nhưng tôi trang điểm theo hình tượng của Carl mà!”
Ninh Tịch khó khăn mở mắt, cô nhìn Giang Mục Dã: “Hình tượng Carl nguyên bản trông nhỏ nhắn xinh xắn hơn ông nhiều, trông cũng đâu có sắc sảo thế này, kiểu trang điểm này tất nhiên là cũng được nhưng đổi là ông thì hiệu quả nó lại khác xa nhau đấy hiểu không hả!”
“Thế bà nói đi, giờ tôi phải làm sao đây?”
Thời gian tới họ phải đến Lorraine quay ngoại cảnh sắp tới và cũng sắp quay tới cảnh anh phải hóa trang thành con gái rồi, kể cả anh đã đọc nát cả kịch bản nhưng mà vai diễn lần này thách thức quả thực quá lớn, anh thật sự không thể nắm chắc vai diễn được.
Tới lúc vào đoàn sẽ có chuyên viên trang điểm cho anh nhưng trước đó anh cũng phải có nền móng cơ bản, vậy nên mới kéo Ninh Tịch tới đây để tư vấn, Lôi Minh vốn đề nghị tìm cho anh một stylist chuyên nghiệp nhưng anh lại kiên quyết từ chối.
Ninh Tịch miết mi tâm: “Được rồi, thay hết ra đi, tôi sẽ make up lại cho ông! Ông đây là đang làm phí của trời đấy có biết không!”
“Bà đủ chưa thế hả?” Giang Mục Dã không yên tâm lắm nhìn cô.
“Hãy tin vào con mắt của tôi, OK? Tôi chỉ sợ lát nữa ông sẽ yêu chính mình mất thôi!”
Giang Mục Dã: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com