Tô Hoằng Quang đứng bên cạnh cũng tung hứng theo: “Về phần Tô Diễn, nó cũng đã sớm nghĩ thông suốt rồi, chuyện mà ông bà lo lắng chắc chắn sẽ không xảy ra đâu.”
Thấy thái độ thề thốt của Trịnh Mẫn Quân và Tô Hoằng Quang, vẻ mặt của Trang Linh Ngọc mới khá lên một chút.
Dù sao thì cái đứa đầu sỏ gây ra chuyện này chính cái con trời đánh Ninh Tịch kia!
Trang Linh Ngọc thở dài một tiếng nói: “Ông bà sui gia và Tô Diễn đối xử với Tuyết Lạc nhà tôi như thế nào tôi đương nhiên là biết, nhưng bây giờ chuyện đã ầm ĩ đến nước này rồi… Sau này Tuyết Lạc nhà chúng tôi làm sao có thể vác mặt đi nhìn người khác nữa đây, làm sao còn chỗ đứng trong cái giới này nữa?”
Tô Hoằng Quang lập tức nói: “Chuyện này vốn dĩ chẳng có gì to tát cả, cho dù Ninh Tịch và Tô Diễn có qua lại với nhau trước đi chăng nữa nhưng suy cho cùng cũng chỉ là chuyện xảy ra trước khi kết hôn. Tuyết Lạc và Tô Diễn hai đứa nó lấy nhau lâu như thế rồi, ngay cả con cũng có rồi… Chỉ cần hai đứa nó vẫn thương yêu nhau như trước, cùng lắm thì mọi người cùng chỉ bàn tán một vài ngày là hết thôi mà, sẽ không nói gì nhiều đâu.”
“Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với Tô Diễn, bảo nó lên tiếng nói rõ ràng mọi chuyện, nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, ông bà sui gia cứ yên tâm đi.”
Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa nghe vậy mời gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
…
Trước khi Tô Diễn vào phòng bệnh gặp Ninh Tuyết Lạc, Tô Hoằng Quang đã gọi anh ta ra một góc nói chuyện.
“Ba.”
Tô Hoằng Quang nhìn con trai mình, thở dài một tiếng: “Tô Diễn, chuyện lần này nói nhỏ không nhỏ nhưng lớn thì cũng không hẳn, con phải biết rằng đối với một người thừa kế của gia tộc mà nói, hôn nhân đối với hình ảnh của con rất quan trọng đấy.”
“Con biết rồi ạ.” Vẻ mặt Tô Diễn phờ phạc mệt mỏi gật đầu.
“Bây giờ tất cả mọi người đều biết chuyện Tuyết Lạc đang có thai, cho dù chuyện con và Ninh Tịch trước đây từng qua lại bị tung ra ngoài, nhưng trong tình hình này mà lại ly hôn với Tuyết Lạc… Ruồng bỏ một phụ nữ đang mang thai, chuyện này mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của nhà họ Tô chúng ta.”
“Bây giờ về phía Ninh Tuyết Lạc con nhất định phải trấn an tâm trạng con bé cho tốt. Còn về phía Ninh Tịch để tránh bị nói ra nói vào, trong khoảng thời gian này tốt nhất con đừng nên tiếp xúc quá nhiều với nó.” Tô Hoằng Quang đang nghiêm khắc nhắc nhở Tô Diễn, bây giờ không phải lúc thích hợp để ly hôn.
Tô Diễn nghe thế đồng tử mắt liền thu hẹp lại, vốn dĩ chuyện Tuyết Lạc mang thai đã khiến gã ta không còn mặt mũi nào mà đối diện với Ninh Tịch nữa rồi, lần này cô vì gã mà suýt nữa bị đẩy vào đường cùng, gã làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ đây?
Tô Hoằng Quang vỗ vỗ vai con trai, trấn an con trai mình với giọng nói đầy ám chỉ: “Tô Diễn, ba biết rõ tâm tư của con nhưng muốn làm được chuyện lớn thì phải biết nhẫn nhịn chuyện nhỏ. Bây giờ trước tiên phải đợi Tuyết Lạc bình an sinh đứa bé ra đã rồi mới tính, con hiểu chưa?”
Tô Diễn hít một hơi thật sâu, cố gắng dìm tâm tình đang đầy bão tố của mình xuống: “Ba, con hiểu rồi!”
…
Trong phòng bệnh.
Hai mắt Ninh Tuyết Lạc đỏ hồng, thần sắc hoảng hốt ngồi dựa vào thành giường.
Nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, cô ta từ từ quay sang, khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đó, nước mắt cô ta như thể đã đè nén trong lòng bao ngày bỗng chốc rơi xuống như mưa: “Anh Diễn…”
Nhìn thấy người phụ nữ đang mang trong người cốt nhục của mình, Tô Diễn chật vật né tránh tầm mắt của cô ta, gã im lặng một lúc lâu cũng chỉ nói ra được một câu: “Xin lỗi.”
Chỉ một câu xin lỗi chứ không có bất cứ lời giải thích nào, điều này cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận tất cả mọi chuyện.
Ninh Tuyết Lạc siết chặt nắm đấm dưới lớp chăn và che đi vẻ độc địa nanh ác trong mắt, thần sắc trên gương mặt lại càng thêm đau đớn, cô ta cười khổ nói: “Thực ra em nên biết… em nên biết sớm hơn mới đúng… chị xinh đẹp như thế… ưu tú như thế… cho dù em có cố gắng đuổi theo thế nào cũng không đuổi kịp… rồi sẽ có một ngày… anh vẫn sẽ quay về bên cạnh chị ấy… Cho dù là quá khứ hay là hiện tại, em chưa bao giờ tranh giành với chị bất cứ cái gì… Nếu như có thể, em đồng ý… em đồng ý tác thành cho hai người…”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com