Người phát ngôn đầu tiên chính là Lục
Cảnh Lễ: “Đầu tiên, tại đây tôi xin được chính thức giới thiệu với các
vị, thành viên mới của gia đình Thịnh Thế – Ninh Tịch.”
Ninh Tịch đứng dậy, cúi người chào giới nhà báo cùng với tất cả những ống kính trước mặt sau đó ngồi xuống.
Phía dưới lại vang lên những tiếng chớp máy liên tục.
Hôm nay Ninh Tịch mặc một chiếc váy màu đen, trang điểm theo lối
chững chạc rất phù hợp với những tình huống chính thức như ngày hôm nay.
Lục Cảnh Lễ nói tiếp: “Tiếp sau đây, về vấn đề mà đại đa số cư dân
mạng đang quan tâm – chuyện liên quan tới Man Vân sẽ do người quản lý
của cô ấy, cô Lâm Chi Chi giải đáp thắc mắc cho mọi người.”
Nếu như là trước đây bất kì chuyện gì có liên quan đến Lãnh Man Vân
tuyệt đối sẽ là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, nhưng hôm nay lại
bị đẩy lên trước trở thành vấn đề mà mọi người muốn mau mau kết thúc.
May mà, phong cách của Lâm Chi Chi xưa nay vẫn là ngắn gọn rõ ràng,
chỉ vài câu ngắn ngủi đã công bố chuyện sắp kết hôn của Lãnh Man Vân
cùng quyết định sau này của công ty, đại ý là chứng thực chuyện Man Vân
giải nghệ và công nhận suy đoán của quần chúng – Ninh Tịch đích thực là
người mà Thịnh Thế lựa chọn để thay thế Lãnh Man Vân.
Lúc này, có mấy phóng viên mất kiên nhẫn bắt đầu thúc giục: “Chúng
tôi chỉ muốn biết tại sao Thịnh Thế lại kí hợp đồng với nghệ sĩ có đạo
đức bại hoại như Nịch Tịch, không chỉ thế mà còn định bồi dưỡng cô ta
trở thành người nối nghiệp của Lãnh Man Vân! Thịnh Thế muốn huỷ hoại
danh tiếng của chính mình hay sao?”
Những phóng viên khác cũng phụ hoạ theo.
“Tự huỷ hoại danh tiếng vẫn còn là nhẹ, quả đúng là một con sâu làm rầu nồi canh!”
“Tôi còn đang nghi ngờ có phải đầu óc của mấy người lãnh đạo Thịnh Thế hỏng hết rồi hay sao đó?”
“Tôi đang chờ xem hôm nay Thịnh Thế còn bôi vẽ ra được những gì nữa đây?”
……
Lục Cảnh Lễ liếc Trần Cánh một cái: “Tiếp sau đây sẽ là thời gian
dành cho luật sư Trần của chúng tôi, xin mọi người hãy yên tĩnh.”
Luật sư Trần?
Vừa nãy mọi người còn đang cảm thấy quái lạ là tại sao họp báo mà còn mời cả luật sư, nghe Lục Cảnh Lễ nói xong liền quay sang nhìn Trần
Cánh.
Trần Cánh nhấp chuột trên màn hình laptop trước mắt, sau đó một giọng nói vang lên khắp hội trường.
“Không phải Ninh Tịch! Vốn dĩ không phải Ninh Tịch mua chuộc tôi!
Người cho tôi tiền bảo tôi động tay trên thân kiếm là người khác! Nhưng
tôi không biết đối phương là ai! Tôi nhận được một chiếc mail nặc danh,
đối phương chỉ thị thông qua đó, hơn nữa còn trực tiếp chuyển khoản cho
tôi 10 vạn NDT, nói xong việc rồi sẽ cho tôi thêm 10 vạn NDT nữa!”
Đoạn ghi âm kết thúc, sau ba giây im lặng toàn trường bắt đầu xì xào lên.
Lục Cảnh Lễ lạnh lùng nói: “Xin hãy giữ trật tự.”
Tiếp sau đó, màn hình lớn phía sau Trần Cánh sáng lên, trên đó là hai bức ảnh. Một bức thể hiện địa chỉ IP của tài khoản email nặc danh được
phát đi từ chỗ ở của Ninh Tuyết Lạc, một bức khác là hình ảnh sau phá
giải tài khoản nặc danh đó, chủ nhân tài khoản đó là Thôi Thải Tĩnh –
trợ lý của Ninh Tuyết Lạc.
Tất cả mọi người đều ồ lên.
Nhưng mọi chuyện vẫn còn chưa hết.
Trần Cánh lại đẩy kết quả giám định vết thương và báo cáo điều trị
của bác sĩ lên màn hình, chứng minh lúc đó Ninh Tịch thu tay lại rất kịp thời, dường như là vừa mới phát hiện được có vấn đề liền lập tức thu
tay lại cho nên vết thương của Ninh Tuyết Lạc chỉ là vết thương ngoài da cực kì nhẹ, có thể xuất viện luôn trong ngày.
Nhưng, Ninh Tuyết Lạc lại nằm viện mấy ngày liền mà mỗi lần xuất hiện trước giới truyền thông đều luôn tỏ vẻ chịu thương rất nặng, mất máu
quá nhiều, cơ thể suy nhược…
Sau khi đưa ra những chứng cớ đó, Trần Cánh lại đưa ra một đơn khiến
nại, nói rằng bọn họ chính thức cáo buộc Ninh Tuyết Lạc tội danh phỉ
báng vu hãm Ninh Tịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com