Đối diện với hàng loạt những câu chất vấn rất khó nghe cùng với cái nhìn vui sướng khi người khác gặp họa từ những người xung quanh, gương mặt của Ninh Tịch chẳng mảy may hoảng loạn chút nào. Sự lạnh lẽo ngưng tụ lại trong đôi mắt cô quét qua đám người ầm ĩ, ánh mắt lạnh lùng đó lập tức khiến tiếng ồn ào xung quanh giảm đi không ít, sau đó cô lên tiếng, “Hôm nay là buổi tiệc từ thiện của LA, mà không phải là họp báo của tôi. Mọi người nếu như có vấn đề gì đợi sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi sẽ trả lời từng người một. Còn bây giờ, xin các vị đừng làm ảnh hưởng đến trật tự của hoạt động đang diễn ra, cảm ơn!”
Nghe Ninh Tịch trả lời, đám người đang mong chờ để xem một vở kịch hay không khỏi thất vọng.
Tiếc rằng câu trả lời của Ninh Tịch rất chặt chẽ, đám phóng viên kia không có cách nào phản bác lại, chỉ đành tạm thời nhẫn nại. Dù sao thì chính miệng Ninh Tịch cũng đã nhận lời phỏng vấn sau khi hoạt động kết thúc, sẽ cho bọn họ một câu trả lời thích đáng. Lần này khó khăn lắm mới chặn được Ninh Tịch, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Thấy Ninh Tịch thế nhưng lại trả lời qua loa cho xong vấn đề, đám người vây quanh Hàn Tử Huyên đều tươm tướp lên giọng trào phúng: “Đã đến lúc này rồi mà vẫn còn cứng miệng được.”
“Tôi thật sự muốn xem xem sau khi sự kiện kết thúc, cô ta sẽ nói như thế nào!”
“Chứng cớ rành rành ra đấy rồi còn gì, có nói gãy lưỡi cũng không thay đổi được sự thật cô ta là kẻ thứ ba đi phá hoại gia đình người khác, ức hiếp phụ nữ có thai đâu!”
…
“Các vị khách quý thân mến, xin được chúc cho các vị có một buổi tốt an lành. Buổi dạ tiệc từ thiện mỗi năm một lần của LA, bây giờ xin phép được chính thức bắt đầu, sau đây chính là phần bán đấu giá mà mọi người mong chờ nhất…”
Tiếp sau đó, cùng với lời dạo đầu mở màn của MC, phần bán đấu giá trong bữa tiệc từ thiện hôm nay nhanh chóng được diễn ra.
Trước đây, bầu không khí trong lúc bán đấu giá luôn luôn là sôi động nhất, nhưng hôm nay, sự chú ý của tất cả mọi người ở đây đều dồn hết vào một người.
Trên hàng ghế đầu tiên Ninh Tịch tập trung nghe người giới thiệu đấu giá thuyết minh, thi thoảng lại thương lượng trao đổi một vài câu với người quản lý bên cạnh, thỉnh thoảng lại giơ biển lên ra giá.
Sự bình thản này hoàn toàn không giống như người đang bị cuốn vào scandal lớn như vậy hay là sẽ bị giới giải trí cấm hoạt động sau tối nay.
Trong một góc, Hàn Tử Huyên lặng lẽ liếc nhìn về phía Ninh Tịch một cái, rồi sau đó khẽ nhướng mày lên.
“Lẽ nào cô ta còn có kế hoạch dự phòng sao?”
Bằng không thì sao đã đến nước này rồi mà vẫn còn bình tĩnh đến như thế?
Trịnh An Như cười giễu một tiếng rồi nói: “Làm sao có thể như thế được! Những điều này đều là do đích thân Ninh Tuyết Lạc nói ra, còn có cả video làm chứng nữa, nếu cô ta thực sự có cách thì đã sớm gấp rút mà đưa ra rồi, nào đâu đợi đến tận bây giờ chứ!
Theo như kinh nghiệm của cô ta thì việc tối nay Ninh Tịch xuất hiện đã là chiêu cuối cùng của Từ Thao rồi. Từ Thao chắc chắn vẫn còn chưa từ bỏ ý định, một mặt muốn thử xem phản ứng của giới truyền thông như thế nào, mặt khác cũng muốn mượn bữa tiệc từ thiện này để tẩy trắng cho Ninh Tịch! Cái trò bịp bợm thấp kém thế này cô ta thấy nhiều lắm rồi!
Thật không hiểu ăn cái gì mà lớn lên nữa, thật sự coi một thằng quản lý nho nhỏ như anh ta có thể xoay chuyển được Càn Khôn* đấy à? Những cái scandal khác có khi còn được chứ ngoại tình, nghiện hút hay dính dáng đến chính trị, ba cái thứ này, chỉ cần dính phải một cái thôi là tuyệt đối không thể có cơ hội làm lại được nữa! Tử Huyên, em đừng có lo!”
*Càn Khôn: trời đất
Tử Huyên nghe thế thì nhếch môi khinh bỉ.
Hừ, cô ta có gì mà phải lo lắng, cho dù có phải lo lắng thì đó cũng là chuyện của Ninh Tuyết Lạc.
Sở dĩ Ninh Tịch có thể tỏ ra chẳng sao cả như thế này có lẽ là vì Tô Diễn đã ngấm ngầm đồng ý cái gì đó với cô ta rồi, e là cô ta đang rất mong không thể lăn lộn ở trong giới giải trí này nữa để có thể xách đít đi tìm Tô Diễn!
Bây giờ chuyện này đã bung bét ra hết rồi, danh tiếng của cô ta cũng đã bị hủy hoại hoàn toàn đến nỗi chẳng thể sống nổi trong giới giải trí nữa. Cho dù Tô Diễn có bị cô ta mê hoặc đến mức chết mê chết mệt đi chăng nữa nhưng nhà họ Tô có thể để cô ta bước vào nhà họ sao? Huống hồ vẫn còn có Ninh Tuyết Lạc nữa.
Những chuyện tiếp theo không cần cô ta ra tay, chỉ riêng nhà họ Tô và Ninh Tuyết Lạc thôi là đã để Ninh Tịch ăn đủ rồi.
Giờ phút này Doãn Ưu Ưu vô cùng khiêm tốn ngồi ở vị trí bên cạnh Hàn Tử Huyên, tỏ ra vô cùng tán thưởng với những gì Trịnh An Như nói.
“Tử Huyên, chị An Như nói không sai, lần này Ninh Tịch chắc chắn là xong phim rồi!”
Sau đó thì… sau đó thì sẽ đến lượt mày, Hàn Tử Huyên ạ!
Cô ta thực sự nôn nóng không thôi, chỉ muốn nhìn thấy cảnh Ninh Tịch và Hàn Tử Huyên chó cắn chó ngay lập tức, cấu xé lẫn nhau đến đầu rơi máu chảy…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com