Lục Đình Kiêu thu ánh mắt lại, sắc mặt lúc này giống như cơn gió nhẹ
thoảng qua mặt hồ, tuy có hơi rung động nhưng yên tĩnh lại rất nhanh.
Anh biết sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến, cũng luôn chờ đợi cái ngày này.
Khoảng thời gian này, mặc dù cứ như đang bước đi trên lớp băng mỏng nhưng cuối cùng cũng vẫn bình an vượt qua, hôm nay nhất định cũng thế.
Việc tiếp theo anh phải làm chỉ có thể là đợi.
Nhìn vẻ mặt của anh trai, Lục Cảnh Lễ không khỏi buồn rầu hộ anh.
Anh trai của anh dùng sự nhẫn nhịn cả cuộc đời này đặt hết lên một người,
nhỡ đâu kết quả lại không như ý muốn thì sao? Anh thật không dám tưởng
tượng nửa đời sau của anh trai mình sẽ như thế nào nữa…
Từ sau
khi gặp được Ninh Tịch, anh trai thật sự thay đổi không ít, nói là lột
xác cũng không sai, thật không muốn anh trai lại trở về bộ dạng như
trước kia hoặc biến thành bộ dạng đáng sợ hơn.
Quyết định ngày mai sẽ đi chùa, thay anh trai cầu nguyện, nhất định phải quỳ lâu một chút!
…
Tiếp tục nói đến Ninh Tịch, cô nói muốn ôn tài liệu nhưng hiện tại đã nằm lì trên giường ít nhất hai tiếng đồng hồ.
Trong đầu không suy nghĩ bất cứ cái gì, hoàn toàn trống trơn.
Mỗi khi cô gặp chuyện gì khó giải quyết thì sẽ dùng cách này để giảm bớt áp lực, khi mọi phương pháp cũng không giải quyết được vấn đề thì cô cũng
chỉ có thể lựa chọn một vài biện phát tương đối cực đoan…
Nhìn
đồng hồ treo trên tường sắp chỉ tới 10 giờ, lúc này Ninh Tịch mới bò
dậy, dùng một tiếng đọc thuộc hết tất cả đống tài liệu Lâm Chi Chi đưa
cho cô.
Cô vốn đã có thói quen đọc kịch bản, thế nên cũng chuyện này cũng không có gì là khó.
Lúc này cô mới phát hiện, bánh bao nhỏ không đến tìm cô, chắc là Lục Đình Kiêu đã dặn nhóc cô có việc bận.
Học thuộc tài liệu xong, Ninh Tịch chuẩn bị đi xem bánh bao nhỏ một chút.
Đi tới phòng của bánh bao nhỏ, Ninh Tịch nghĩ chắc là thằng bé đã ngủ rồi vì vậy nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Kết quả vừa mới mở ra một khe nhỏ đã thấy ánh sáng ấm áp của đèn ngủ truyền tới.
Cô thấy bánh bao nhỏ đang ngồi dựa lên đầu dường, chuyên tâm chơi một khối ru bích, Lục Đình Kiêu ngồi ở mép giường trên khuôn mặt lạnh lùng lộ
ra vẻ bất đắc dĩ.
“Bây giờ đã là 10h54, còn 6 phút nữa là 11h rồi.” Lục Đình Kiêu nói.
Ý nói bóng gió là, đã trễ lắm rồi, nhóc nên đi ngủ.
Bánh bao nhỏ làm bộ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục vùi đầu xoay khối ru
bích, không tới mấy giây đã xoay xong, mỗi mặt là một màu, sau đó lại
xoay loạn lên rồi ngồi làm lại, lặp đi lặp lại như vậy không biết mệt
mỏi.
Lục Đình Kiêu cầm quyển truyện thiếu nhi có vẽ một con thỏ
với một con sói ở trên đầu giường do Ninh Tịch mua xuống vẻ mặt không
thay đổi nói: “Muốn nghe phần nào?”
Bánh bao nhỏ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt lại ngập tràn khinh bỉ…
Lục Đình Kiêu nhéo mi tâm một cái đổi sang quyển Quân Vương*
(*Quân Vương là một cuốn sách bàn về khoa học chính trị của nhà ngoại giao,
nhà sử học, nhà triết học chính trị người Ý tên Niccolò Machiavelli)
Bánh bao nhỏ lập tức khinh thường.
Lục Đình Kiêu lại đổi một cuốn khác Lược sử thời gian*
(*Lược sử thời gianlà một cuốn sách khoa học phổ thông được viết bởi Stephen W. Hawking.)
Bánh bao nhỏ không chút hứng thú.
Lục Đình Kiêu cuối cùng cũng bỏ cuộc, nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt bắt đầu trở nên âm trầm: “Đã 11h.”
Mắt thấy Lục Đình Kiêu dường như sắp nổi giận, Ninh Tịch vội vàng ho nhẹ một tiếng, gõ cửa một cái: “Bảo bối của cô chưa ngủ à?”
Vừa dứt
lời, bánh bao nhỏ lập tức ném khối ru bích trong tay chạy tới, cực kì
thuần thục ôm lấy bắp chân của cô, đầu nhỏ ngước lên, hai mắt thật to
chớp chớp phóng điện với cô.
Ninh Tịch che ngực, tỏ vẻ cô đã trúng đạn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com