Hàn Kiêu ngáp một cái, rồi lại chỉ vào trong phòng ngủ.
Hổ trắng thong dong đi từ trong phòng ra, bước tới bên cạnh Hàn Kiêu.
“Đi đây.” Hàn Kiêu vừa đi vừa vẫy tay với ba người.
Ninh Tịch ngẩn ra: “Ớ! Đại thần phải đi rồi à?”
“Chẳng phải nói chỉ cần không có sát thủ nào dám đến nữa thì tôi có thể đi rồi sao?” Hàn Kiêu trưng ra vẻ mặt “chắc không phải cô lại muốn chơi khăm tôi nữa đấy chứ”.
Đường Lãng ở bên cạnh gật đầu phụ họa: “Ông nội nói phải lắm, Tiêu Chiến đã là tên đỉnh nhất rồi!”
Ngay đến Tiêu Chiến cũng chết ở đây rồi thì ai dám vác xác tới tìm chết nữa, trừ khi kẻ đó bị điên thôi.
Mấy ngày nay ở chung, giờ bỗng phải chia tay, Ninh Tịch cảm thấy có chút buồn bã, “Muộn thế này rồi… hay Đại thần ở lại ăn đêm đã rồi đi?”
Hàn Kiêu không hề do dự quay luôn lại: “Được!”
Ninh Tịch: “…”
Nỗi buồn biệt ly của Ninh Tịch trong nháy mắt tan thành mây khói hết.
…
Nửa đêm.
“Anh à, bên chỗ anh liệu có phải có chuyện không?” Ninh Tịch nằm trên gường, không ngủ được quay ta hỏi Lục Đình Kiêu.
“Không có niềm tin với anh vậy à?” Âm thanh khàn đục của anh vang lên trên đầu cô.
Ninh Tịch nhào tới chụt một cái: “Tất nhiên là không rồi!”
Lục Đình Kiêu hôn lên đầu cô: “Em cứ chuyên tâm làm việc của mình, dưỡng thân thể cho khỏe đi.”
Còn lại, là chiến trường của anh…
…
Sau khi Hàn Kiêu đi khỏi, quả nhiên không có tên sát thủ nào tới thị trấn Lộc nữa, mọi thứ quay lại yên bình như cũ, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mấy ngày sau, thị trấn Lộc lại xuất hiện thêm một con hổ trắng con.
Còn thế giới bên ngoài…
Sau khi đối phương biết việc ám sát không thành công đã đổi hướng, trong khoảng thời gian ngắn, nền kinh tế cả châu Á cùng thế giới ngầm đều dậy sóng, Lục Đình Kiêu bắt đầu lao đầu vào công việc…
Còn công việc của Ninh Tịch, lại quay về thời kì hưng thịnh.
…
“YLD – Thời gian nghịch chuyển, bạn là người đẹp nhất!”
Trên màn hình ở quảng trường trung tâm có lượng người qua lại lớn nhất Đế Đô, Ninh Tịch đang nằm giữa vườn địa đàng tràn đầy, làn da không trang điểm của cô mịn màng, sáng bóng.
Cảnh tượng mộng ảo khiến người qua đường cũng phải dừng chân lại ngắm nhìn.
“Ôi! Da của Ninh Tịch đẹp thật đấy! Nghe nói lúc cô ấy quay cái quảng cáo này là để mặt mộc, không trang điểm tí nào luôn đấy!”
“Tôi từng thấy Ninh Tịch ở gần rồi, tuyệt đối còn đẹp hơn trong quảng cáo này nhiều! Bốn chữ “thời gian nghịch chuyển” dùng thật chính xác mà!”
“Không ngờ YLD lại mời được Ninh Tịch làm người đại diện, cảm giác thương hiệu này ngày càng chất lượng hơn rồi đấy!”
“Trước đây tôi toàn dùng của hãng SS, đợi lĩnh lương tôi sẽ mua sản phẩm của YLD dùng thử xem!”
…
Tại công ty YLD.
“Lần này cậu làm tốt lắm” Trong cuộc họp qua video call, CEO bên Mỹ vui vẻ khen một câu.
Sản phẩm của YLD lần này không chỉ vượt qua cả SS ở khu vực trong nước mà ngay đến lượng tiêu thụ Mỹ cũng tăng lên rất nhiều.
Parker nhìn mức tiêu thụ quý này, thấy sếp khen vậy đắc ý vô cùng.
Bị SS chèn ép bao năm nay, cuối cùng ông ta cũng rửa sạch được mối nhục này rồi.
Khi ấy ông ta bỏ Lưu Hiểu Như, chọn Ninh Tịch quả là một quyết định quá là sáng suốt!
Ai mà ngờ được, sau khi Ninh Tịch trở lại, khí thế lại mạnh mẽ như vậy, không những đè bẹp Hàn Tử Huyên mà trong nháy mắt còn kéo cao vị thế của YLD lên nữa.
Phải biết, kí được hợp đồng với nghệ sĩ đang lên còn có lợi hơn kí với nghệ sĩ đã nổi tiếng nhiều.
Sau khi Parker họp với sếp xong, lập tức gọi điện cho Từ Thao để cảm ơn, tiện thể mời Ninh Tịch tới tham dự đêm hội thời trang của YLD luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com