Âm thanh lớn vang lên, bỗng làm kinh động tới ba người trên lầu, vì vậy bọn họ vội từ trong các phòng ngủ chạy ra, nhìn xuống phòng khách.
Xoẹt!
Đúng lúc Tiêu Chiến bị ném ra ngoài, hai chân gã ta đạp một cái lên tường bắn trở lại, gã vẫn chưa chịu từ bỏ, con dao găm trong tay gã đâm về hướng tim của Hàn Kiêu.
Lúc này, Hàn Kiêu khẽ búng một cái vào cổ tay phải của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến lập tức kêu thảm một tiếng, con dao găm tuột khỏi tay gã văng ra xa.
“Tiêu Chiến, lần trước cậu giở trò với tôi, để xem lần này tôi có đánh chết cậu không!” Hàn Kiêu giật nhếch lên một nụ cười tà mị.
Thoắt cái, anh đã tóm chặt lấy cổ Tiêu Chiến, nhưng mà… vào thời điểm cấp bách thế này, Hàn Kiêu lại nghiêng đầu quay ra nhìn ba người ở cầu thang hỏi: “Xử thằng này thế nào?”
“Ông nội, đánh chết thằng nhãi đó đi!” Đường Lãng la lớn.
Ninh Tịch chớp mắt: “Úi, tôi không phản đối.”
Lục Đình Kiêu cũng lập tức “vợ nói gì thì chồng phụ họa theo”: “Đồng ý.”
Hàn Kiêu sững ra nhìn ba người kia với ánh mắt kì dị: “Mấy người các người… sao mà ác quá vậy? Động cái là muốn giết người! Có khi nào, hôm nào đấy sát tâm nổi lên rồi giết luôn cả tôi không?”
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng.
Cổ của Tiêu Chiến đã bị Hàn Kiêu bóp nát.
Hàn Kiêu lập tức giật nảy mình, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến đã há mồm thè lưỡi, lại nhìn ba người trên lầu kinh ngạc nói: “Sao lại chết rồi, các người giết à?”
Trên lầu: “…”
Đường Lãng giật giật khóe miệng: “Ông nội ơi, là ông giết mà…”
“Tôi giết á? Cậu chắc chứ?” Hàn Kiêu hỏi lại.
Đường Lãng hắc tuyến đầy đầu: “Nếu con không nhìn nhầm… thì chính là ông nội giết đấy…”
Ninh Tịch: “Tôi chắc chắn là anh giết đấy, anh bẻ gãy cổ người ta thế kia mà, ác quá thể đáng… không ngờ anh lại là một Đại thần như vậy, tôi đã nhìn nhầm người rồi!”
Lục Đình Kiêu: “Chắc là… anh giết đấy.”
“Ớ… hình như là tôi bị trượt tay, không phải cố ý đâu! Xin lỗi!” Hàn Kiêu nhìn Tiêu Chiến đã bị mình bóp chết nói.
Đường Lãng: “…”
Ninh Tịch: “…”
Lục Đình Kiêu: “…”
Ninh Tịch trợn trắng mắt nhìn Hàn Kiêu một cái.
Mặt dày thì cô thấy nhiều rồi nhưng chưa từng thấy tên nào không biết xấu hổ như Hàn Kiêu. Rõ ràng là ghim thù từ lần trước, cố tình bóp chết cái gã gầy gò kia, thế mà giờ còn vờ vịt vô tội.
Vô liêm sỉ nhất là, tên này tự giết người rồi còn không thừa nhận, muốn chụp mũ bọn họ, nói người là do họ giết nữa chứ.
Bọn họ đứng trên lầu, giết người kiểu quái gì được, dùng “niềm tin và sức mạnh” chắc?
“Đại thần thật vô liêm sỉ, các anh có thấy vậy không?” Ninh Tịch cười cười, nhìn Đường Lãng và Lục Đình Kiêu.
Đường Lãng: “Sư muội, muội hỗn quá đấy, không được nói ông nội huynh như vậy, cẩn thận huynh lật mặt với muội đấy ~ Ông nội tuy vô liêm sỉ thật, nhưng người vô liêm sỉ thiên hạ này nhiều lắm… ông nội huynh chẳng cần chứng minh cũng đã là vô địch rồi!”
Lục Đình Kiêu: “Cũng tàm tạm.”
“Tôi đi ăn dưa hấu đây!” Hàn Kiêu không để ý mấy người kia xỏ xiên mình, phệt mông xuống sofa.
“Ông nội, con hiểu mà!” Đường Lãng lập tức phi vào phòng khách, lấy dưa hấu đã được để lạnh trong tủ ra đưa cho Hàn Kiêu, sau đó lôi xác Tiêu Chiến đi một cách thuần thục.
“Đại thần, hôm nay anh cố tình thả cái tên Yorick và bác sĩ gì đó kia đi để dụ hết cái đám ám sát anh ra đúng không!” Ninh Tịch hỏi.
“Yorick…” Hàn Kiêu ngơ ngác nhìn Ninh Tịch: “Là ai cơ…”
Ninh Tịch: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com