“Tôi cạo râu thôi, mấy ngày rồi tôi không cạo, thật khó chịu quá…” Ông ta lắc lắc đầu, con dao phẫu thuật kia sắc bén quẹt qua quẹt lại dưới cằm.
“Cằm ông chảy máu kìa.” Đường Lãng vừa gặm dưa vừa chớp chớp mắt nói.
“Ồ… không sao, không sao, chuyện nhỏ ấy mà!” Ông ta đưa tay lên dùng tay áo quệt quệt vết máu đi.
“Có cần tôi giúp ông cạo không?” Hàn Kiêu hỏi.
“Không không không…” Lão già lắc đầu nguầy nguậy.
“Đừng khách sáo.” Hàn Kiêu quăng cái vỏ dưa đi, cái vỏ dưa đập thẳng vào mặt Yorick.
Thấy Yorick vẫn đang đần ra, Hàn Kiêu nhíu mày hỏi: “Còn chuyện gì nữa à?”
“Hết… hết rồi ạ, hoàn toàn không có vấn đề gì đâu ạ, không biết vỏ dưa từ đâu bay đến, chuyện nhỏ ấy mà…” Yorick nói.
Hàn Kiêu nhún vai, cầm lấy con dao phẫu thuật từ tay của lão già da trắng.
“Đứng yên đừng động đậy nhé, nếu không là cứa vào cổ đó..” Hàn Kiêu nói xong, quả thật bắt đầu cạo râu cho Bác Sỹ Tử Vong.
Cạo xong râu rồi nhưng Hàn Kiêu vẫn không dừng lại mà tiện tay cạo hết tóc của lão ta, cạo thành trọc luôn.
“Ông nội, sao ông cạo luôn cả lông mày của lão ta đi thế?” Đường Lãng hỏi.
“Để thế cho mát mà!” Hàn Kiêu đáp.
“Mát mẻ hơn không?” Sau đó Hàn Kiêu quay sang hỏi lão già.
“Mát! Mát lắm! Thật sự rất mát!” Bác Sỹ Tử Vong gật đầu lia lịa, chỉ sợ nói nhầm một chữ thôi là đắc tội với cái gã biến thái này rồi.
Nghe thế Hàn Kiêu mới hài lòng, cầm đao phẫu thuật trong tay đi đến bên cạnh Yorick không nói câu nào mà đem đám râu rậm, lông mày và tóc của Yorick cũng bị cạo cho bằng sạch.
“Mát không?” Hàn Kiêu nhìn Yorick, cười cười hỏi.
“Mát lắm ạ! Làm phiền Kiêu Gia rồi ạ, tôi đã muốn cạo hết từ lâu rồi, thật thoải mái.” Trên gương mặt Yorick tràn đầy vẻ tươi cười lấy lòng.
“Cám ơn, mỗi người 500 USD.” Hàn Kiêu giơ tay ra.
Yorick và Bác Sỹ Tử Vong sực tỉnh lại vội vàng lục tung mọi thứ trên người lên.
“Kiêu gia, tôi không mang theo tiền, chỉ có 300 thôi…”
“Tôi chỉ có 400…”
Yorick và Bác Sỹ Tử Vong lấy hết toàn bộ số tiền trong người mang theo đưa cho Hàn Kiêu.
“Anh nợ tôi một trăm, ông nợ tôi hai trăm..” Hàn Kiêu tính tính một hồi rồi nói.
“Thế này đi, chúng ta cứ tính theo lãi suất của ngân hàng Trung Quốc thôi, đến lúc đó đừng quên trả tiền cho tôi.” Hàn Kiêu cầm 700 USD nhét vào túi quần.
“Vâng vâng vâng… Kiêu gia, chúng tôi còn có việc, đi trước nhé, đợi sau này sẽ đến trả tiền cho ngài..”
Yorick kéo Bác Sỹ Tử Vong vẫn còn ngây ra tại chỗ biến lẹ, chỉ hận bố mẹ mình sinh ra không có thêm mấy cái chân nữa, gần như là vừa chạy vừa lăn ra khỏi khu vực căn nhà hoa.
…
“Này nhóc, đi mua thêm mấy quả dưa, với thịt nữa về đây.” Hàn Kiêu quẳng 700 USD cho Đường Lãng.
“Vâng ạ.” Đường Lãng gật đầu nói.
Ninh Tịch đứng bên cạnh đã hoàn toàn bái phục rồi, muốn quỳ xuống bái phục luôn ấy.
Cạo sạch tóc tai, lông mày, râu của hai gã sát thủ xếp hạng top 10 trên bảng sát thủ Paroda, lại còn bắt người ta móc túi ra trả 700 đô nữa chứ.
Xong… lại bảo Đường Lãng đi mua dưa hấu với cả thịt… 700 USD đấy, bà nó chứ, mua bao nhiêu dưa hấu với thịt cho hết từng ấy tiền!!!
Ninh Tịch coi như mở rộng tầm mắt, Hàn Kiêu này thật sự là cái tên ngốc chả biết gì về cơm áo gạo tiền hết…
“Ông nội, tại sao ông lại để bọn chúng chạy mất thế? Sao không giết luôn cho đỡ phải đi hại người khác!” Đường Lãng cầm tiền nhét vào túi, nhìn chằm chằm Hàn Kiêu cười nói.
“Giết?” Hàn Kiêu ngẩn ra, tư dưng ù ù cạc cạc nhìn Đường Lãng đầy khó hiểu: “Bọn họ là ai?”
Nghe thế, Đường Lãng và Ninh Tịch suýt nữa thì hộc máu mồm.
Làm trò cả nửa ngày, cạo sạch bạc lông tóc con nhà người ta, còn ép người ta trả 700 đô nữa… Kết quả, con hàng thế nhưng lại chẳng biết bọn họ là ai, đến để làm gì…
Đột nhiên Ninh Tịch cảm thấy đau lòng thay cho hai gã sát thủ kia, thật đúng là chẳng dễ dàng gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com