Hàn Kiêu mấy lần định đi nhưng mà đều bị Ninh Tịch dùng thức ăn ngon kịp thời giữ lại.
Đối với Ninh Tịch mà nói, vị Đại thần này thì chỉ cần dùng mấy bữa ăn ngon là có thể xử lý được. Nếu như ngại phiền phức, gọi mấy phần suất ăn gia đình của KFC là tiết kiệm được luôn cả công xuống bếp nấu nướng.
…
“Bé ơi, bé cưng ơi ~”
Ngày hôm sau Ninh Tịch tay cầm miếng thịt bò Mỹ, vẫy vẫy trước mặt hổ trắng trong phòng khách.
Hổ trắng thấy thế liền đứng dậy luôn, hăng hái vẫy cái cái đuôi trắng to đùng đi về phía Ninh Tịch.
“Bắt tay nào ~” Ninh Tịch dụ dỗ nói.
Con hổ trắng nghiêng đầu, nghệt mặt nhìn chằm chằm Ninh Tịch.
“Cái này không tệ đâu!”
Ninh Tịch đang chuẩn bị cho hổ ăn thì đột nhiên Hàn Kiêu xuất hiện ngay bên cạnh cô cướp lấy mấy túi thịt bò Mỹ trên tay cô.
“Đại thần… đây là thức ăn của hổ trắng mà… còn sống đấy!” Ninh Tịch dở khóc dở cười nói.
“Nhóc con.”
Hàn Kiêu phất tay quăng túi thịt bò cho Đường Lãng đang ở cách đó không xa.
“Vâng ạ, ông nội chờ tý!” Đường Lãng hớn hở chạy vào phòng bếp, nhanh tay nhanh chân rán thịt bò.
“Hai người…” Ninh Tịch nhìn Hàn Kiêu, rồi lại quay ra nhìn Đường Lãng
Hai cái tên này, đúng là cấu kết với nhau làm chuyện xấu mà!
Đặc biệt là Đường Lãng, cmn chứ, thế mà huynh ấy lại xuống bếp tự tay nấu nướng cho Hàn Kiêu cơ đấy… xuống bếp đấy!
Đột nhiên cô có cảm giác Đại sư huynh nhà mình bị cắm sừng…
“Khó ăn chết được.” Hàn Kiêu ăn một miếng lập tức mất hết cả hứng thú.
Đúng lúc này hổ trắng đi đến trước mặt Hàn Kiêu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò trong tay Hàn Kiêu.
Thấy thế Hàn Kiêu liền quẳng luôn miếng thịt bò xuống đất, hổ trắng liền vung vẩy cái đuôi, một miếng nuốt chửng cả tảng thịt bò.
Nhưng mà… chỉ trong vòng có hai tích tắc mà miếng thịt bò lại được hổ trắng nôn ra nguyên xi.
“Không đến nỗi nào mà…” Đường Lãng cởi tạp dề ra, vẻ mặt có hơi xấu hổ.
Ninh Tịch: “…”
…
Cùng lúc đó, trong thị trấn Lộc.
Một ông lão người châu Âu chống gậy batoong nhìn về phía người đàn ông trung niên da đen phía sau, bình tĩnh hỏi: “Yorick, có thuận lợi không?”
Gã da đen vẻ mặt không biểu cảm nói: “Một lũ vô dụng mà thôi, xem ra những người bảo vệ ở nơi này cực kỳ bình thường.”
“Đừng có sơ ý, bên trên thế nhưng lại để chúng ta hành động, chỉ sợ không phải đơn giản.” Ông già da trắng kia nói.
Hai người này đều là sát thủ trên bảng Paroda, thứ hạng cũng nằm trong top đầu.
“Đám người mà Kiều Dịch phái đi đều là một đám rác rưởi.” Người đàn ông da đen được gọi là Yorick ấy dùng khăn giấy lau lau vết máu trên tay.
“Nếu như thế lực của ông trùm không muốn chiếm lấy châu Á thì làm sao có thể để mắt đến gã giật dây – Kiều Dịch này, ngay cả chuyện nhỏ nhặt thế này cũng không làm xong, còn phải để chúng ta ra tay, thật đúng là buồn cười.” Yorick ngồi xổm xuống, lại lau lau bụi bẩn bám trên giày.
“Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, nhiệm vụ được phía trên giao xuống, không thể thất bại được.” Ông già da trắng cười khẽ, đi về phía căn nhà hoa.
…
Khoảng chừng nửa tiếng sau, trước cửa của căn nhà hoa, Yorick lôi một khẩu súng tiểu liên ra.
“Yorick, đừng thô lỗ như thế chứ, chúng ta đến hỏi thăm cơ mà.” Ông lão da trắng nói.
Yorick nhún vai, lại cất khẩu tiểu liên vào.
“Xin hỏi có ai ở nhà không?” Ông lão da trắng gõ cửa cực kỳ lịch sự.
Rất nhanh chóng, Ninh Tịch đi ra mở cửa, có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm vào ông lão vẻ mặt hiền hòa trước mắt.
“Xin chào, xin được lượng thứ vì mạo muội đến đây quấy rầy.” Ông già da trắng đó nhìn Ninh Tịch cười khẽ.
“Ông là?” Ninh Tịch hỏi.
“Làm gì đấy?” Đường Lãng cầm nửa miếng dưa hấu trong tay đi đến.
“Xin chào các vị, cho tôi hỏi cô đây là cô Ninh Tịch đúng không?” Ông già kia cười nói.
“Tôi là Ninh Tịch.” Ninh Tịch nói.
“Chào cô, Ninh Tịch… cô còn di ngôn gì muốn để lại không?”
Nói rồi, ông ta rút từ trong người ra một con dao phẫu thuật, nét cười hiền hòa trên mặt lại càng sâu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com