Danh tiếng của Ninh Tịch tuy không nhỏ nhưng vẫn chỉ tập trung vào thị trường trong nước thôi. Những nghệ sĩ như Ninh Tịch muốn lấy một vai phụ ở Hollywood cũng không khó nhưng mà để đóng vai chính trong một bộ phim của Hollywood lại là điều trước nay chưa từng có. Đoàn làm phim này lại còn là đoàn làm phim hàng đầu, ngay cả một diễn viên đóng vai phụ nhỏ nhoi cũng là diễn viên có danh tiếng không nhỏ ở Hollywood.
Quan trọng nhất là nhà sản xuất của bộ phim này chính Giles – một nhân vật thần bí của giới…
Ngay trong nước, cũng không biết có bao nhiêu người quản lý vận dụng toàn bộ thủ đoạn chỉ để cho nghệ sĩ nhà mình giật được nhân vật nhỏ, dù làm con tốt thí cũng đáng giá… chỉ tiếc là, dường như không ai có thể thành công.
Mặc dù Lục Cảnh Lễ rất có lòng tin vào năng lực của Ninh Tịch, nhưng chuyện này dù sao thì cũng không hợp với lẽ thường. Cho nên để ngừa vạn nhất thì anh ta mới không yên tâm mà chạy qua đây hỏi thêm vài câu.
“Chị dâu, đừng nói cái bộ Sát Thủ kinh điển này, dẫu cho là một bộ phim bình thường nhất của Hollywood thì chị đã thấy diễn viên nào của Trung Quốc được đóng nhân vật chính chưa? Mà kể cả là vai phụ quan trọng thì cũng chỉ mới đếm được trên đầu ngón tay thôi, coi như không có… À mà, Giles bao nhiêu tuổi?”
Lục Cảnh lễ chuyển mắt nhanh như chớp hỏi, cái khả năng tổ lái này cũng quá mạnh rồi.
Ninh Tịch sao có thể không biết Lục Cảnh Lễ đang nghĩ cái gì, cô nói thẳng: “Tối thiểu cũng phải 80 rồi! Đừng có mà nghĩ bậy nghĩ bạ! Ngài Giles rất tốt!”
“Vậy chẳng lẽ ông ấy bị úng não à…” Lục Cảnh Lễ nhỏ giọng thầm thì.
“Hửm!!!” Ninh Tịch nheo mắt lại.
“Ấy… không được nói bậy, không được nói bậy. Phải nói là phía sản xuất của Sát Thủ lần này thực không tệ, không bó buộc theo lệ cũ mà dám đột phá thử nghiệm phong cách mới! Cũng may cho bọn họ là tìm được nghệ sĩ siêu cấp như chị dâu của em đây, đến em cũng thấy hâm mộ…” Lục Cảnh Lễ giơ ngón tay cái lên, đổi giọng ngay tắp tự.
“Bớt vỗ mông ngựa đi.” Ninh Tịch nhét luôn quả táo mới gọt xong vào miệng Lục Cảnh Lễ.
Nhìn con dao gọt trái cây sáng loáng trong tay Ninh Tịch, Lục Cảnh Lễ nịnh nọt cười nói: “Chị dâu này, em đây có thân phận gì chứ, sao em có thể vỗ mông ngựa được, có vỗ cũng vỗ mông rồng đó… ahihi…”
Lục Cảnh Lễ dời đề tài: “Chị dâu… bộ phim này… em thấy có một vai rất hợp với em…”
Nhân vật này Ninh Tịch cũng nhớ rất rõ.
Trong phiên bản cũ thì vai nam sát thủ ấy cũng là một nhân vật khá quan trọng, người thủ vai này năm đó chính là diễn viên hài Marlowe, cô vẫn nhớ như in cảnh giả gái kinh điển đấy.
“Anh nghĩ cũng đừng có nghĩ, Lục công tử anh tuấn tiêu sái sao có thể diễn cái vai ấy chứ, đừng có làm các thiếu nữ vỡ mộng nữa đi!” Ninh Tịch liếc Lục Cảnh Lễ một cái.
“Vẫn là chị dâu quan tâm em nhất ahuhuhu!” Lục Cảnh Lễ cảm động.
Lúc này tiếng mở cửa vang lên, Lục Đình Kiêu đi vào rút chìa khóa rồi cất đi, trong tay anh cầm không ít rau củ và thịt tươi.
“Anh hai, chuyện bên công ty xong rồi à?” Lục Cảnh lễ vội vàng chạy tới.
Lục Đình Kêu vào bếp rửa tay xong quay lại phòng khách mới trả lời: “Không sao nữa rồi.”
“Không sao thì tốt, không sao thì tốt! Không làm phiền hai người nữa, em đi đây!” Lục Cảnh Lễ phủi mông chuẩn bị chạy, anh ta không định ở lại ăn đồ ăn cho chó nữa đâu.
“Đến cũng đã đến rồi, ở lại đây ăn cơm tối đi!” Ninh Tịch nói.
“Ô, cái này à…” Dưới sự đấu tranh nội tâm giữa một bên là thức ăn cho chó còn một bên là đồ ăn ngon cho người thì cuối cùng Lục Cảnh Lễ cũng đành quỳ gối trước đồ ăn ngon.
“Vẫn cứ là chị dâu thương em, em ở lại vậy!” Lục Cảnh Lễ lập tức quay lại ngồi trên ghế salon coi phim.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com