“Mọi chuyện cứ giao cho tôi đi.” Lisa cười nói.
Lisa là một Hoa Kiều cho nên tiếng Trung của cô khá lưu loát, sau khi biết diễn viên chính là một người Trung Quốc thì Lisa xung phong nhận làm chuyên viên trang điểm của người này luôn.
Đồ trang điểm đã bày đầy bàn nhưng Lisa mãi vẫn chưa có ý định bắt đầu trang điểm.
“Lisa, có vấn đề gì sao?” Ninh Tịch nghi ngờ hỏi.
Trong mắt Lisa hiện lên vẻ ngưỡng mộ: “Ninh Tịch, da của cô đẹp quá, tôi làm nghề này mười bảy năm chưa từng gặp ai có làn da đẹp như cô, ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy đâu.”
Lisa thán phục một tiếng, Ninh Tịch chỉ cần trang điểm thật nhạt thôi đã có thể nói là hoàn mĩ, đâu cần vẽ rắn thêm chân. Mà nhân vật Anna này vốn cũng được yêu cầu không được trang điểm đậm, trang điểm sao cho giữ được vẻ sạch sẽ và trong trẻo lạnh lùng vốn có của nhân vật.
“Cám ơn lời khen của chị.” Thái độ của Ninh Tịch rất là khiêm tốn.
“Ninh Tịch, cô… căn bản không cần phải trang điểm.” Lisa vốn định móc hết vốn liếng ra nhưng cuối cùng lại đành cam chịu đặt đồ trang điểm xuống bàn, chỉ sửa sang một chút xíu trên mặt Ninh Tịch sao cho nổi bật các ưu điểm của cô lên.
Cách đó không xa, mấy chuyên viên hóa trang khác cũng không nhịn được ghé mắt nhìn sang hướng Ninh Tịch hóng hớt.
“Chả thấy da đẹp chỗ nào, mắt có vấn đề rồi chắc!”
“Da có đẹp hơn nữa thì đẹp bằng người da trắng chắc?”
Hai cô gái da đen kia liếc Ninh Tịch một cái rồi khinh thường nói.
“Mặc kệ bọn họ đi! Bản thân cũng là người bị kì thị mà lại đi giễu cợt người khác để tìm kiếm cảm giác tồn tại của mình!” Lisa cho Ninh Tịch một ánh mắt trấn an.
Những chuyện tương tự thế này Lisa từng gặp rất nhiều. Không chỉ riêng diễn viên Trung Quốc mà bất cứ một diễn viên của một quốc gia nào khi vừa đặt chân tới Hollywood cũng sẽ bị người khác dè bỉu. Tất nhiên, không phải ai cũng như Ninh Tịch có thể cướp luôn vai của Lilian để trở thành nữ chính. Cũng chẳng rõ vì nguyên nhân gì mà có thể khiến cho bên sản xuất quyết định thay đổi nữ chính như vậy.
“Lilian, chị tới rồi!”
Đột nhiên hai cô gái da đen kia nhìn về phía trước, trong đáy mắt xẹt qua vẻ sung sướng trên khi người khác gặp phải tai ương.
Một cô gái da trắng dẫn theo trợ lý vào phòng hóa trang.
Khi Lilian biết mình bị người khác thay thế thì cực kì tức giận, nhất là khi biết người thay thế cô ta chỉ là một diễn viên Trung Quốc thì cô ta còn chạy đến đoàn làm phim làm ầm ĩ lên. Lúc này, thấy Ninh Tịch thì trong mắt cô ta xẹt qua một tia u ám, ánh mắt không chút khách khí mà quét lên quét xuống trên người Ninh Tịch.
“Chị Lilian, mau ngồi đi.”
Một cô gái da đen nhanh chóng đứng lên, ân cần nhường chỗ cho Lilian.
Chờ Lilian ngồi xuống rồi thì trợ lý của cô ta quét mắt nhìn Ninh Tịch, sau đó cau mày nói: “Diễn viên thấp kém này ở đâu ra thế, phòng hóa trang của đoàn làm phim mà để cho mấy người thế này bước chân vào là sao?”
“Đây chính là cô Ninh Tịch, là nữ chính của bộ phim này.” Lisa không nhanh không chậm nói.
“Ninh Tịch? Ai thế? Tôi chưa nghe cái cái tên này bao giờ cả, chẳng biết là ở kẽ nứt nào chui ra nữa! Mấy người có ai từng nghe đến cái tên này chưa?” Trợ lý của Lilian đưa mắt nhìn khắp bốn phía.
“Không biết, Ninh Tịch gì, chưa bao giờ nghe thấy!”
“Cái vai nữ chính này chắc không phải là do cô ta ngủ với vị nào phía trên mà đổi được đấy chứ? Tôi nghe nói là cái giới giải trí của Trung Quốc này bẩn thỉu lắm đó!”
Hai cô gái da đen kia kẻ tung người hứng rồi cười lạnh.
“Mấy cô đừng có mà quá đáng, các cô ăn nói khó nghe như vậy chẳng lẽ là do bố mẹ các cô không có dạy dỗ tử tế sao?” Lisa nhìn chằm chằm vào hai cô gái da đen kia, trong giọng cũng mang theo sự cảnh cáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com