“Huống hồ, tôi cũng tin tưởng ánh mắt của Martin.” Giles nói.
Đạo diễn Martin…
Mất một lúc lâu để Ninh Tịch ngây người thì cô mới nhớ ra người mà Giles đang nói tới là ai.
Bộ phim Biệt Đội Điệp Viên Perak mà Ninh Tịch đóng một năm trước do Martin làm đạo diễn. Bộ phim ấy cần quá nhiều kỹ xảo cho nên đến giờ vẫn chưa được ra mắt.
Nhờ công Giles giải thích lí do, lại thêm chuyện ông nhắc tới đạo diễn Martin, cuối cùng thì Ninh Tịch cũng tiêu hóa hết cái bánh không lồ này…
Sau đó Ninh Tịch với Giles bàn luận một chút về những tình tiết trong kịch bản của Sát Thủ, mãi tới chạng vạng tối mới rời đi.
Cho đến khi rời khỏi phòng, Ninh Tịch vẫn có cảm giác như đang ở trên mây. Kiểu gì thì kiểu, cô cũng không thể ngờ được rằng mình chỉ đến thử một vai quần chúng nho nhỏ thôi thế nhưng kết quả lại là không những gặp được Giles trong truyền thuyết, mà còn được ông trao cho vai chính.
“Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cô cũng đi ra rồi! Sao rồi? Rốt cuộc ngài Giles đã nói gì với cô thế? Sao cô lại đi lâu vậy? Ông ta không làm gì cô chứ hả!” Từ Thao y như gà mẹ lải nhải không ngừng.
Ninh Tịch có chút câm nín: “Đừng có mà nói linh tinh! Ngài Giles bàn bạc với tôi chuyện để tôi diễn Anna.”
“Mố!!! Cái gì cơ?” Từ Thao suýt nữa cắn luôn vào đầu lười mình.
Bộ phim kinh điển – Sát Thủ của Hollywood này Từ Thao cũng đã xem đi xem lại không dưới sáu bảy lần. Đương nhiên anh ta cũng biết rằng nữ chính tên là Anna, cũng là một trong những nhân vật xuất sắc nhất trong lịch sử Hollywood.
“Cô nói lại tôi nghe cái, ngài Giles bảo cô diễn nhân vật nào cơ?”
“Nữ chính.” Ninh Tịch không chút biểu cảm nói.
Từ Thao ngu người tầm ba giây rồi lập tức hoàn hồn lại, sau đó anh ta trở nên cực kì kích động: “Cô lấy được vai nữ chính Anna??? Nữ vương đại nhân của tôi ơi, ngàn vạn lần cô đừng đùa cợt tôi mà, trái tim già cỗi của tôi hoạt động không được tốt lắm đâu!”
Trong giới giải trí Trung Quốc thì không thiếu những ngôi sao từng tiến quân vào Hollywood, nhưng người có thể nhận được vai chính thì chưa từng có bất kì ai.
Thông thường Hollywood tìm các diễn viên người Trung Quốc cũng chỉ vì muốn cá kiếm ở thị trường Trung Quốc rộng lớn, cho nên đa phần cảnh của mấy diễn viên Trung Quốc cũng chẳng quan trọng lắm.
Hoặc, nói trắng ra là diễn viên Trung Quốc mà muốn lấy được một vai chính của Hollywood là chuyện không tưởng. Cho dù có là ngôi sao hàng đầu trong nước mà muốn có được một vai quan trọng trong một bộ phim của Hollywood thì cũng chả khác nào bắc thang lên trời.
Đến nay, người duy nhất làm được điều này chỉ có mình Tống Lâm. Thế nhưng đạo diễn của bộ phim đó lại có quốc tịch là người gốc Hoa cho nên sử dụng phần lớn các diễn viên là người Trung Quốc.
Tất nhiên Ninh Tịch cũng đoán trước được phản ứng của Từ Thao, cho nên cô chỉ nhún vai nói: “Anh cứ tự cấu mình thử xem, đau thì chuyện này là thật đó!”
“Thần linh ơi, nữ vương đại nhân của tôi ơi, cô thật là… đây chính là một kì tích, là kiêu ngạo của toàn bộ giới giải trí Trung Quốc luôn, ôi tôi chết mất!” Từ Thao kích động đến nói không nên lời.
Cả đời này anh ta cũng không ngờ được nghệ sĩ mà mình dẫn dắt lại có thể giành lấy vai nữ chính trong một bộ phim của Hollywood.
Chỉ vì điều này thôi mà cái mặt của ông đây có thể vênh đến mấy đời đấy nhé! Đồ con bò Trịnh An Như, mày cứ to mồm khắp nơi đi, lần này thì mày bị cả thiên hạ cười cho thối mũi nhé!
“Vậy ông đây phải đi báo cho truyền thông ngay đây, lập tức “chiếu cáo thiên hạ”!”
*Chiếu cáo thiên hạ: thông báo cho cả thiên hạ đều biết.
Từ Thao vừa dứt lời đã lại lắc đầu: “Không không không, giờ không thông báo được! Phía Trịnh An Như bên kia đang làm tuyên truyền rầm rộ như thế thì chờ lúc Sát Thủ chính thức khởi quay chắc chắn sẽ thu hút nhiều truyền thông tới! Chúng ta sẽ lợi dụng mạng lưới truyền thông của Trịnh An Như! Chờ mấy ngày nữa thì phía Trịnh An Như với Hàn Tử Huyên chắc chắn sẽ chuẩn bị ổn thỏa cho chúng ta hí hí hí hí..
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com