Nhưng mà bởi vì màn hình lớn bên tay trái chỉ hiển thị top mười của bảng xếp hạng, những vị trí sau đó đều không hiện cho nên tạm thời không ai phát hiện ra.
Sự điên cuồng của fan và “người qua đường” trong âm thầm cũng không ai biết được…
Lúc này, trong hậu trường.
Trịnh An Như không ngừng quát tháo: “Chết tiệt! Cái tên Lưu Văn Lương ngu xuẩn này! Tại sao lại không có biện pháp dự phòng chứ! Thế mà cứ trơ mắt nhìn số phiếu của Ninh Tịch tăng chóng mặt mà không có cách khống chế lại à!”
Lý trí và phong độ của của Hàn Tử Huyên đã không thể nào duy trì nổi nữa, hất tay một phát ném luôn chai nước khoáng do trợ lý đưa đến đi.
Cô trợ lý bị cả chai nước nện phải đỏ cả trán, đứng bên cạnh cẩn thận từng ly từng tý một nói: “Bọn họ chắc chắn là ăn gian phiếu bầu rồi! Bằng không nào có thể tăng nhanh đến như thế được!”
Tuy rằng bọn họ đều biết, với thực lực của Thịnh Thế tuyệt đối không thể gian lận đến mức này được, nhưng mà cách giải thích này so với việc nói là do tài nghệ của Hàn Tử Huyên thua kém người ta vẫn dễ nghe hơn một chút.
“Còn không mau gọi điện cho công ty đi à!” Hàn Tử Huyên khẽ rủa một tiếng.
Trịnh An Như sốt ruột đến mức cuống cả lên, lập tức gọi điện cho bộ phận PR của công ty, không ngừng phẫn nộ la hét trong điện thoại: “Lưu Văn Lương, anh lập tức nghĩ cách đối phó cho tôi! Không cần biết anh dùng cách gì! Anh đừng có quên Vương tổng đã dặn rồi, lần này ngôi vị nghệ sĩ nữ được yêu thích nhất phải là Tử Huyên, chỉ có thể là Tử Huyên! Anh nghĩ cho kĩ nếu như lần này mà thất bại thì hậu quả sẽ như thế nào!”
Đầu bên kia điện thoại Lưu Văn Lương giờ cũng đang sứt đầu mẻ trán, bận đến mức quay mòng mòng, anh ta vừa mới bị Vương Hạo Quân và Ninh Tuyết Lạc mắng xong, giờ Trịnh An Như lại gọi điện thoại đến, quả thật ôm một bụng tức.
“Trịnh An Như, cô cho tôi là thần chắc! Ninh Tịch kia chỉ ngồi ở khu khách quý chẳng làm cái mẹ gì hết mà lượng phiếu thì cứ tăng lên vùn vụt, tôi còn có làm cái bà gì được nữa?”
Trong lúc Trịnh An Như và Lưu Văn Lương đang tranh cãi với nhau qua điện thoại thì ánh mắt Trịnh An Như thoáng liếc thấy, tốc độ số phiếu bầu của Ninh Tịch trên hai bảng xếp hạng đang dần dần chậm lại thậm chí còn có dấu hiệu sắp dừng lại.
Trịnh An Như lập tức mừng húm: “Ngừng rồi, ngừng rồi… tôi biết ngay mà! Cuối cùng cũng không tăng nữa rồi! Lưu Văn Lương, anh còn không mau nhân cơ hội này mà hành động đi!
Lưu Văn Lương đương nhiên cũng phát hiện ra, lập tức phát điên nói: “Hành động cái mông! Cô bảo tôi vượt cái kiểu gì? Cô tự xem lại xem, khoảng cách giữa số phiếu bầu bây giờ là như thế nào! Cho dù có ngừng cũng tuyệt đối không thể vượt qua!”
“Phải biết rằng lượng phiếu đó của chúng ta phải mất sáu ngày liền mới gom góp được từng ấy đấy! Giờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi làm sao mà huy động được nhiều phiếu bầu như thế! Cứ mong chờ vào tôi không bằng bảo Hàn Tử Huyên tự nghĩ cách bảo fan của cô ta vote cho mình đi cho nhanh!”
Trịnh An Như nhìn Hàn Tử Huyên một cái, vẻ mặt đầy âm trầm, trong một khoảng thời gian ngắn như thế cô ta làm sao mà nghĩ được cách nào đây?
Ngay đến cả tiết mục nóng bỏng như lúc nãy cũng không có tác dụng!
Chẳng lẽ xin xỏ ban tổ chức thêm một tiết mục nữa?
Trong lúc Trịnh An Như và Lưu Văn Lương còn đang mặc cả tranh luận không nghỉ với nhau.
Trợ lý ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng trên màn hình lớn cách đó không xa, đột nhiên che miệng kinh ngạc kêu lên: “Ôi… trời ạ… chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Gào cái gì mà gào?” Trịnh An Như bực tức hỏi.
Trợ lý liền chỉ tay vào bảng xếp hạng kích động nói: “Chị An Như, chị nhìn bảng xếp hạng bên nam kìa! Tên của Ninh Tịch sao lại đột nhiên xuất hiện trên bảng xếp hạng của nam được? Có phải là hệ thống có vấn đề không vậy?”
Trịnh An Như lập tức quay sang nhìn, kết quả phát hiện ra tên của Ninh Tịch thế nhưng lại thực sự xuất hiện trên bảng xếp hạng của nam!
Nghệ sĩ nam được yêu thích nhất: No.10: Ninh Tịch!
Nam thần quốc Dân. No. 9: Ninh Tịch!
Nghệ sĩ nam muốn được “ngủ” cùng nhất: No.9: Ninh Tịch!
“Làm cái trò gì vậy! Điên hết cả rồi sao! Ninh Tịch làm sao lại có thể xuất hiện trên bảng xếp hạng của nam được! Đây là gian lận một cách công khai! Đây rõ ràng là đang gian lận!” Trịnh An Như trố mắt nghẹn họng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com