“Ưm, cô nhét cái gì? Thuốc độc à…” Lục Cảnh Lễ định nhổ ra nhưng kết
quả lại đổi sắc mặt: “Mẹ kiếp! Ngon quá! Bên ngoài vừa giòn vừa mềm, cắn vào miệng lập tức tan ra! Ngon quá! Tại sao có thể ngon như vậy?”
“Bây giờ nắm lấy dạ dày có hữu dụng không?” Ninh Tịch khoanh tay nhàn nhã hỏi.
Lục Cảnh Lễ gật đầu như giã tỏi: “Hữu dụng, hữu dụng! Nếu tôi có vợ nấu cơm ngon như thế, chắc chắn ngày nàotôi cũng về nhà ăn cơm!”
Nguyên bản còn đang thương hại anh trai, bây giờ nhìn lại thì thấy cưới Ninh Tịch cũng đâu phải là không có chỗ tốt đâu!
“Bây giờ còn muốn chôn tiểu bảo bối của anh không?”
Lục Cảnh Lễ nghiêm túc nói: “Không, không, không, vào nồi của cô chính là
chốn về tốt nhất của chúng nó! Từ nay về sau cô cứ tự nhiên mà hái! Chỉ
cần lúc ăn cơm cho tôi ăn với là được! A, món tôm này ăn ngon, món bò
beefsteak ngày cũng ngon quá, cô cho hương liệu gì vậy? Dù tôi ăn đồ
ngon nhiều nhưng đúng là chưa từng ăn qua mùi vị đặc biệt như vậy!”
“Bí quyết độc môn làm sao nói cho anh được… Này này này, anh đủ rồi nha, ba người chúng tôi còn chưa được miếng nào đâu!”
“Khụ, ngại quá, mọi người ngồi đi! Mau ăn thôi! Không không không, đợi đã,
tôi muốn chụp một tấm up lên wechat đã! Đúng là quá ngon! Tiểu Tịch
Tịch, thật không ngờ cô lại có tay nghề như vậy!”
Lục Cảnh Lễ
chụp mấy tấm sau đó up lên còn kèm thêm một dòng mô tả: “Mina san (mọi
người ơi)! Tôi nói cho mấy người! Chị dâu tương lai của tôi nấu ăn siêu
ngon! Thật là ghen tị với anh trai!”
“Anh đăng lên đâu đấy?” Ninh Tịch tò mò tiến tới nhìn.
Lục Cảnh Lễ lập tức thu lại di động: “Sao cô có thể tùy tiện nhìn bí mật riêng tư của người khác chứ?”
“Riêng tư cái rắm ý, wechat thôi mà! Hừ, tự tôi xem!” Ninh Tịch cầm điện thoại mở wechat ra thêm Lục Cảnh Lễ là bạn tốt.
Kết quả lại không thấy anh ta đăng cái gì.
“Mẹ kiếp! Lục Cảnh Lễ, rốt cuộc anh viết cái gì mà không để người khác xem hả? Lại còn chặn tôi?”
“Cô quản được tôi viết cái gì chắc? Đây là tự do của tôi!”
“Nhưng đồ ăn trong hình là tôi làm!”
…
Trong lúc hai người kia “khẩu chiến” thì Lục Đình Kiêu tỉnh bơ liếc nhìn di động thấy Lục Cảnh Lễ đăng tấm hình kèm theo câu “chị dâu tương lai”
kia.Khó trách Cảnh Lễ lại chặn không cho Ninh Tịch xem.
Chỉ thấy mới có mấy phút, đã có một chuỗi bình luận phía dưới.
[Mạc Lăng Thiên: Mẹ kiếp! Lần trước tôi chỉ nghĩ hai người nói đùa một chút
thôi, ai dè có đối tượng thật hả? Tay nghề có được không? Không ngờ Lục Đình Kiêu lại thích loại hình hiền thê lương mẫu?]
[Tần Mộc
Phong: Có chút bất ngờ, cô ấy thế mà biết nấu cơm sao? Căn cứ vào ánh
mắt nhìn người chuyên nghiệp của tôi thì nhìn thế nào cô ấy cũng không
giống loại hình hiền thê lương mẫu!]
[Lục lão gia: Không tệ.]
[Lục lão phu nhân: Ai nha, cô bé này không tệ đâu! Con gái biết nấu cơm giờ
cũng không nhiều! Dưới góc phải có phải là tay của cháu ngoan Tiểu Bảo
không? Mẹ coi thấy có vẻ mập hơn không ít đấy! Tốt! Tốt! Tốt!]
Còn có những bình luận khác đều nói Lục Đình Kiêu thật có phúc, hỏi xem
lúc nào đưa người đến cho bọn họ gặp mặt, chừng nào thì được đi đến ăn
cơm chùa các kiểu.
“Đúng rồi tiểu Tịch Tịch, người quản lí của cô đã được quyết định rồi!” Lục Cảnh Lễ vội vàng đánh trống lảng.
Ninh Tịch quả nhiên bị dời đi sự chú ý: “Có thật không? Là ai? Là ai?”
“Hí hí, không nói cho cô! Trừ khi cô mời tôi thêm một bữa cơm tôi sẽ nói cho!” Lục Cảnh Lễ thừa nước đục thả câu.
Ninh Tịch liếc anh ta một cái rồi chuyển hướng sang Lục Đình Kiêu: “Lục Đình Kiêu, là ai vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com