Mùi thơm ngọt ngào kia luồn qua khe cửa, đồng thời len vào trong phòng tắm…
Tô Diễn đang vừa tắm vừa nghĩ đến những việc cần xử lý sau khi ly hôn.
Cứ nghĩ tới bóng dáng trong mộng hằng đêm, nghĩ đến việc cô gái kia sẽ rất nhanh trở lại bên cạnh gã lần nữa, hoàn toàn thuộc về gã. Sẽ không còn bị người đàn ông khác ngấp nghé nữa thì tia đành lòng cuối cùng dành cho Ninh Tuyết Lạc ở trong lòng gã cũng bay sạch. Gã cũng chỉ là muốn bù đắp sai lầm và tổn thương mà mình đã tạo ra mà thôi…
Đang cọ rửa cơ thể dưới nước, thì bất giác… phía dưới của gã lại đột nhiên có phản ứng…
Cùng lúc đó, trong đầu gã cũng ngập tràn bóng dáng một cô gái, hình ảnh cô mặc bộ váy đỏ bước đi trên thảm đỏ rực rỡ như ánh nắng mặt trời chiều tà. Hình ảnh cô mặc một đồ trắng khe khẽ ca hát bên bờ biển như một nàng tiên không vương bụi trần… Gã tưởng tượng… tay mình chạm được vào cô… hôn lên đôi môi cô… Và rồi, tay gã không khống chế nổi xoa lên chỗ kia của mình…
Mà đúng lúc này, “soạt” một tiếng, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.
Trong làn sương mù Ninh Tuyết Lạc đã đứng sau lưng gã, ngón tay cô ta đặt lên thắt lưng của chính mình rồi kéo nút buộc ra, chiếc váy ngủ lập tức rơi xuống dưới chân…
Nhìn cảnh trước mắt, đôi mắt Tô Diễn đột nhiên hằn lên những tia máu, cơ thể trong làn sương mù kia dần dần biến thành Ninh Tịch…
Tiếp theo đó, cổ tay cô ta bị tóm chặt lấy ấn lên vách tường lạnh lẽo và gã ta dùng sức gần như thô lỗ đòi hỏi, cùng với đó là những tiếng thở gấp xen lẫn tiếng gọi: “Tiểu Tịch… Tiểu Tịch…”
…
Nửa đêm, khi Tô Diễn nằm mê man ở trên giường, Ninh Tuyết Lạc cầm lấy áo ngủ ở cạnh đó, nhìn cơ thể đầy vết xanh tím của mình mà trong đầu chỉ toàn cái tên mà Tô Diễn vừa gọi. Sắc mặt cô ta lúc này vô cùng dữ tợn không khác gì một con quỷ dữ.
Số lần Tô Diễn chung phòng với cô ta ngày càng ít đi, vì để có thể sớm ngày có thai mà cô ta không thể không dùng tới một số thủ đoạn đặc thù. Một năm này, không hiếm lần cô ta phải dùng tinh dầu trợ hứng mới thành công…
Nhưng kể cả có là kết quả xấu nhất đi chăng nữa thì Tô Diễn cũng chưa từng gọi tên của người phụ nữ khác…
Nhưng bây giờ, anh ta lại…
Một con tiện nhân không giữ nổi người đàn ông của mình, một đứa bỏ đi, một đứa bị hãm hiếp mà có bầu như nó thì dựa vào cái gì!
Ninh Tuyết Lạc sắc mặt lạnh lẽo lấy một chiếc điện thoại kiểu cũ trong tủ bảo hiểm bí mật ra đi lên ban công tầng cao nhất.
“Alo?” Sau khi điện thoại thông, bên kia đầu dây vang lên giọng mất kiên nhẫn của một đàn ông.
Ninh Tuyết Lạc cũng không chú ý tới giọng điệu của gã, cô ta sắc bén nói: “Tôi muốn Ninh Tịch chết! Lập tức giết nó cho tôi! Bây giờ! Lập tức! Lập tức!”
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, bên kia “hừ” lạnh lại một tiếng: “Ha ha, Ninh đại tiểu thư, xin chú ý giọng điệu của cô, con bà nó chứ, mày xem bang Solomon chúng tao là đứa chạy việc cho nhà mày đấy à?”
Giọng điệu hung ác của gã khiến Ninh Tuyết Lạc tỉnh táo hơn một chút, cô ta hòa hoãn nói: “Bao nhiêu tiền cũng được! Chỉ cần con nhỏ đó biến mất trên thế giới này! Tôi không cần anh đi bắt cóc hay âm thầm uy hiếp ai, như thế rất dễ bị thất thủ! Một khắc tôi cũng không chờ nổi nữa rồi! Tôi muốn cô ta chết ngay bây giờ!”
Giọng điệu người kia càng thêm không kiên nhẫn: “Cô ta là nhân vật của công chúng, xung quanh lại có vệ sĩ bảo vệ. Ám sát ấy à? Làm như dễ ăn lắm ấy! Đừng nói với tao rằng mày không biết mối quan hệ giữa cô ta và nhà họ Trang?”
“Lần trước bảo ông đây đi trị Trang Vinh Quang làm ông đây suýt nữa thì bị mày hại chết, bây giờ còn bảo ông đây đi giết cháu ngoại của Trang Tông Nhân? Ha ha, mày xem ông đây là thằng ngu đấy à?
[P/s lời tác giả: Mọi người có nhớ Solomon không nhỉ? Lão Đại của băng nhóm này từng được Ninh Tịch cứu ở Los Angeless, khi đó ông ta còn chạy theo xin Ninh Tịch làm Lão Đại băng nhóm đó (chi tiết tại chương 497).]
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com