“Diễn, có phải anh không cần em nữa không…” Ninh Tuyết Lạc nước mắt lã chã ngẩng đầu hỏi.
Tô Diễn nghe thấy như thế thì có tật mà giật mình, nghẹn lời không biết nói gì.
Mà biểu hiện của Tô Diễn thì lại khiến Ninh Tuyết Lạc như bị một chậu nước lạnh dội thẳng xuống, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay!
Tô Diễn! Gã ta lại có suy nghĩ như thế thật!
Đáy lòng Ninh Tuyết Lạc giăng đầy mây đen, vẻ mặt lại càng thêm tủi thân: “Diễn, anh biết không? Cho dù em có cố gắng thế nào thì phía bên ông ngoại đều không để ý tới em, thậm chí còn cho là em có mưu đồ khác, nhưng mà… nhưng mà em thật sự chỉ muốn hóa giải mâu thuẫn giữa ông ngoại và mẹ thôi mà…”
“Anh biết em có ý tốt.” Tô Diễn nói với vẻ có chút không để ý.
“Em cũng chẳng biết là em làm sai ở đâu nữa, chắc là vì mâu thuẫn giữa ông ngoại và mẹ quá lớn. Mà em lại luôn thân thiết với mẹ nên phía ông ngoại mới không thèm nhìn mặt em, nhưng lại… lại nhận Ninh Tịch…” Nói đến đây, trên mặt Ninh Tuyết Lạc tràn đầy vẻ đau lòng.
Tô Diễn khẽ vỗ vỗ vai cô ta: “Việc này không liên quan đến em… đại khái là… là vì chung quy Ninh Tịch cũng là con cháu ruột thịt nhà họ Trang.”
Sắc mặt Ninh Tuyết Lạc lập tức trắng bệch, đắng chát cười nói: “À, đúng thế… là ruột thịt… chung quy thì chị ấy mới là ruột thịt… Em thì chẳng là gì cả… bây giờ ngay cả ông ngoại cũng chỉ nhận chị… em biết… em không xứng… nhưng em sợ… em thật sự rất sợ…”
“Diễn… anh cũng biết mà… lúc trước, vì chuyện thân phận của em mà mẹ rất bất mãn với em… một năm nay, em phải cố gắng liều mạng làm việc như thế… mới có thể khiến mẹ hài lòng về em…”
“Thế nhưng, thế nhưng từ khi mẹ trông thấy mợ dẫn Ninh Tịch tới buổi tụ hội của Lý phu nhân, thái độ của mẹ đối với em cũng thay đổi… Em thật sự rất sợ… thật sự rất sợ mẹ sẽ ghét em… sẽ ép em rời khỏi anh…”
Nói tới đây, Ninh Tuyết Lạc đã khóc không thành tiếng.
Cô ta không nói một chữ nào tới chuyện Tô Diễn thay lòng đổi dạ, luôn tỏ vẻ vẫn nghĩ rằng Tô Diễn luôn một lòng một dạ với cô ta và lo sợ Trịnh Mẫn Quân sẽ chia rẽ hai người.
Thấy Ninh Tuyết Lạc không hề nghi ngờ gì, lại vì lo sợ sẽ phải xa gã mà thất kinh đến thế, cho dù quyết định đã suy nghĩ ròng rã cả một năm, cho dù đã khẳng định với cha mình nhưng…
Lúc này đây, Tô Diễn vẫn không tránh khỏi do dự, những lời đã chuẩn bị sẵn, không cách nào thốt ra được.
Tô Diễn cau chặt mày, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: “Đừng nghĩ linh tinh, thân phận của Ninh Tịch ở nhà họ Ninh thế nào, nhà họ Trang đối xử với cô ấy ra sao cũng chẳng liên quan gì đến em.”
Vốn dĩ gã ta cũng không vì cái nguyên nhân này mà quyết định ly hôn, chỉ là chuyện này cũng đã góp phần củng cố thêm quyết định của gã ta ở một mức độ nào đó mà thôi. Kể cả không có nguyên nhân này gã ta cũng sẽ quyết định như thế.
Ninh Tuyết Lạc tựa vào lòng Tô Diễn khóc lóc thảm thiết: “Diễn, thật ra… em mệt mỏi lắm… cực kì mệt mỏi… nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể ở bên anh, chỉ cần biết rằng anh yêu em… em có thể chịu đựng được hết thảy… em sẽ vui vẻ chịu đựng hết thảy…”
Nét mặt Tô Diễn lại càng thêm cứng ngắc, ý chí kiên định trong lòng cũng đã bắt đầu dao động, quả thật Ninh Tuyết Lạc cũng đã bỏ ra không ít vì gã… Nhưng lúc này đây, tình cảm của gã đã khác trước, chỉ có không đành lòng chứ chẳng hề không nỡ, thậm chí nhìn dáng vẻ này của Ninh Tuyết Lạc còn khiến lòng gã thêm phần bực bội.
Lúc này, trong đầu gã hiện lên khuôn mặt tuyệt đẹp kia…
Cô gái trước nay chưa từng nói những lời này trước mặt gã, cũng chẳng bao giờ tố khổ, khi nào gặp gã cũng mang vẻ mặt tươi cười.
Ước muốn mãnh liệt có được cô gái đó lập tức khiến cho cảm xúc của gã ta ổn định hơn không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com