Nửa đêm, tại Tô trạch.
Sau khi Tô Diễn rời khỏi đại học Đế Đô anh ta liền nhanh chóng về thẳng nhà.
Trịnh Mẫn Quân đang gọi điện cho một bà bạn thường ngày có quan hệ tốt với mình trong phòng khách, đang định đi ngủ thì nghe thấy tiếng xe ngoài cửa, sau đó là tiếng bước chân, bà ta nhìn thấy đứa con trai lâu ngày không về.
Thấy con trai về nhà, trên mặt Trịnh Mẫn Quân tràn ngập ý cười: “Tô Diễn về rồi à con! Sao mà muộn thế? Chẳng phải con nên về đến nhà từ tối qua rồi sao?”
Tô Diễn không đáp lại: “Ba với Tuyết Lạc đâu ạ?”
“Ba con đang trong phòng làm việc, Tuyết Lạc thì hình như tối nay có tiệc xã giao, vẫn chưa về!”
“Vâng.” Tô Diễn khẽ gật rồi sải bước lên tầng: “Con đi tìm ba, có chuyện cần bàn với ông ấy.”
Hai ngày nay Trịnh Mẫn Quân chạy khắp nơi để nghe ngóng về Ninh Tịch và Trang gia, lúc này thấy Tô Diễn về, vốn định hỏi ý con trai trước, nhưng thấy dáng vẻ vội vàng của Tô Diễn hình như là có chuyện gấp, nên bà ta đành gác lại: “Ờ… được… mau đi đi!”
Trong phòng làm việc.
Dưới ánh đèn, Tô Hoằng Quang nghiêm mặt xem dự án cạnh tranh một miếng đất. Mảnh đất này rất quan trọng đối với tập đoàn bọn họ, nhưng nếu không có quan hệ tay trong với phía trên, bọn họ cũng chẳng có khả năng mà cạnh tranh lại được với hai công ty kia.
Trong giới này là thế, đôi khi chỉ thiếu chút quen biết thôi là sẽ khó như lên trời.
Mắt Tô Hoằng Quang sầm xuống, ông ta bất giác nghĩ tới lời của vợ mình…
Tô Diễn và Tuyết Lạc dù sao cũng kết hôn được một thời gian dài rồi, Tô gia và Ninh gia giờ đã gắn bó thân thiết với nhau, ly hôn sẽ như rút dây động rừng, thế nên ông ta mới bảo Trịnh Mẫn Quân không được manh động.
Nhưng lúc này, Tô Diễn nếu có thể lấy được Ninh Tịch, vậy sẽ có lợi ích lớn hơn, ông ta có kiên định đến đâu cũng cảm thấy dao động.
Nếu thật sự có thể liên hôn được với Trang gia, vậy những rắc rối từ việc ly hôn đem lại chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi…
Tô Hoằng Quang đang thất thần, bên tai lại truyền tới giọng nói quen thuộc của con trai…
“Ba.”
Tô Hoằng Quang lúc này mới định thần lại, ông ta ngẩng lên nhìn con trai: “Về rồi à.”
Tô Diễn gật đầu, trông có vẻ hơi khác thường: “Ba, con có chuyện muốn bàn với ba.”
Thấy thần sắc Tô Diễn khác lạ, Tô Hoằng Quang cũng nghiêm túc lắng nghe: “Ngồi đi, muộn thế này rồi còn có chuyện gì?”
Tô Diễn không ngồi mà vẫn đứng thẳng trước bàn làm việc, như thể gã đã hạ quyết tâm lớn mới nhìn Tô Hoằng Quang với ánh mắt kiên định như vậy, gã gằn từng chữ nói: “Ba, con định sẽ ly hôn với Tuyết Lạc.”
Gã vừa dứt lời, Tô Hoằng Quang giật mình biến sắc, cùng lúc đó, ánh mắt cũng tối dần.
Tô Hoằng Quang cố áp suy nghĩ đang hỗn loạn trong đầu xuống nhìn chằm chằm vào con trai nói: “Con có biết con đang nói gì không?”
“Ba, con biết ba và mẹ chắc chắn sẽ phản đối, cũng tuyệt đối không hiểu nổi hành động kích động vô lý này của con, nhưng… chuyện này… tuyệt đối không phải là suy nghĩ nhất thời, con đã nghĩ kĩ rồi, nghĩ tròn một năm trời! Con đã quyết định rồi!” Giọng điệu của Tô Diễn vô cùng cương quyết.
Nói là đến bàn bạc với ông, chẳng bằng nói chỉ đến để thông báo với ông một câu mà thôi.
Nếu trước lúc biết thân phận thật sự của Ninh Tịch mà Tô Hoằng Quang nghe thấy Tô Diễn nói muốn ly hôn, ông ta chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình…
Nhưng…
Giờ mọi chuyện đã khác rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com