“Anh Thao, em muốn đến đại học Đế Đô một chuyến, có thể giúp em tìm một bộ quần áo nào đấy trông bình thường được không?” Ninh Tịch tìm Từ Thao hỏi.
Từ Thao vội gật đầu: “Được, thưa Nữ vương đại nhân! Nhưng mà muộn thế này rồi em còn đi đâu đấy?”
“Đi gặp em trai em.” Ninh Tịch trả lời.
“Có cần anh đi theo cùng không?” Từ Thao tỏ ra chỉ hận không thể biến thành phụ kiện đeo trên chân Ninh Tịch.
“Không sao, em cũng có vệ sĩ ở gần đó mà.” Ninh Tịch cười nói.
“Được, được, vậy em đợi chút nhé, anh đi tìm cho em đây!” Từ Thao vui vẻ chạy đi tìm đồ cho Nữ vương đại nhân.
Một lúc sau.
Từ Thao đắc ý quay lại với một bộ quần áo trên tay: “Ninh Tịch, em xem bộ này thế nào? Tuyệt đối bình thường!”
“Ờ thì…” Ninh Tịch nhìn bộ đồng phục đại học Đế Đô trong tay, vẻ mặt không biết nói gì nữa luôn.
Quả đúng là đủ “bình thường”, trực tiếp biến thành sinh viên của đại học Đế Đô luôn rồi…
“Làm sao mà anh lấy được đồng phục của đại học Đế Đô thế?” Ninh Tịch đầy hiếu kỳ hỏi.
Từ Thao nhún vai: “Anh cũng không biết, mở kho ra tìm thì thấy thôi, chắc là trang phục đóng phim, là hàng thật đấy! Kích cỡ anh cũng xem qua rồi, em mặc chắc cũng vừa!”
Đồng phục của đại học Đế Đô nổi tiếng là đẹp, thế nên dù trường không yêu cầu bình thường phải mặc đồng phục nhưng vẫn có rất nhiều học sinh thích mặc.
“Cảm ơn anh Thao!”
Ninh Tịch cảm ơn rồi vào trong phòng thay quần áo thay bộ này vào, sau đó túm hết tóc lên buộc thành đuôi ngựa, tìm một cái khẩu trang, thoáng cái đã “biến hình” xong.
Sau khi Ninh Tịch thay xong quần áo đi ra ngoài, hai mắt Từ Thao liền sáng rực lên như đèn pha ô tô.
Má ơi! Ai bảo Nữ vương đại nhân nhà mình không bắt mắt!
Cho dù là che mặt rồi chỉ còn hở mỗi mắt nhưng cũng biết đó tuyệt đối là một siêu cấp đại mỹ nữ! Đeo khẩu trang này còn không bằng không đeo!
Chậc! Thật chẳng yên tâm! Quả thật muốn không ăn không ngủ lúc nào cũng kè kè canh chừng quá đi mất, bằng không cải trắng xinh đẹp nhà mình không cẩn thận lại bị heo cắp mất!
…
Đại học Đế đô.
Tối muộn, trong khuôn viên trường sáng rọi ánh đèn đường, trên đường đám sinh viên túm năm tụm ba cười đùa với nhau, cũng có rải rác vài ba đôi tình nhân, trên đường còn vài người đang chạy bộ rèn luyện sức khỏe, mồ hôi rơi như mưa…
Ninh Tịch mặc đồng phục, thong thả bước đi, thoáng chốc đã thấy bản thân mình đã bình tĩnh lại.
Năm đó với thành tích của cô, thi vào đại học hoàn toàn chẳng vấn đề gì nhưng tiếc là bởi vì giữa đường quay về nhà họ Ninh, tất cả sức lực của cô đều lãng phí vào việc làm thế nào để thích ứng và hòa hợp với cái gọi là thượng lưu kia, nên việc học hành cũng bỏ bê…
Bởi vì Từ Thao bất ngờ đưa cho cô bộ đồng phục này lại khiến cô có cảm giác được thỏa mộng.
Ninh Tịch vừa ngó nghiêng xung quanh, vừa chậm rãi đi về phía khán đài chỗ sân thể dục.
Ngẩng đầu lên nhìn quanh liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở một góc khán đài.
Ninh Tịch vội bước nhanh, sải bước đi về phía Đường Nặc.
Đường Nặc cũng mặc đồng phục của đại học Đế Đô, nhưng mà áo sơ mi bên trong lại phanh ra, áo khoác tùy tiện khoác trên vai.
Một năm không gặp, khuôn mặt và dáng người của cậu thiếu niên cũng thay đổi không ít, sáng sủa đẹp trai, có lẽ rất được các cô bé trong trường yêu thích.
Trong lòng Ninh Tịch cảm thán vô hạn, cô cứ có cảm giác như thể “con trai nhà mình đã lớn rồi”…
“Tiểu Nặc!”
Đường Nặc đang ngó ngó nghiêng nghiêng chờ đợi, đột nhiên nhìn thấy một nữ sinh đeo khẩu trang ở bên cạnh lại còn gọi tên mình thế nên nghi ngờ quay sang nhìn: “Bạn là…”
Ninh Tịch tháo khẩu trang xuống, Đường Nặc vừa kinh ngạc vừa vui mừng trợn tròn mắt: “Chị!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com