Chọc Tức Vợ Yêu – Mua Một Tặng Một – Chương 1892: Mua Một Tặng Một – Chương 1888: Bị Mọi Người Vứt Bỏ – Botruyen

Chọc Tức Vợ Yêu – Mua Một Tặng Một - Chương 1892: Mua Một Tặng Một - Chương 1888: Bị Mọi Người Vứt Bỏ

Trong một chiếc xe màu đen đỗ gần khách sạn.

Tô Diễn xem xong trực tiếp buổi họp báo xong, cả người như thể hóa đá, một lúc lâu sau vẫn không động đậy.

Tiểu Tịch…

Trong một năm qua, thế nhưng cô lại xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy.

Mà gã ta thì lại chẳng biết cái gì.

Thậm chí còn có mấy lần gã cùng giống như những kẻ khác, cũng từng nghi ngờ cô.

Cô gái đã từng ngây thơ đơn thuần, vì gã ta mà rời khỏi nơi mình sống hơn mười tám năm.

Vì gã ta mà cố gắng thích ứng với cuộc sống mà mình không biết.

Vì gã ta mà bỏ đi tất cả những thứ vốn có, từ từ thay đổi chính bản thân mình…

Cô ấy nói, anh Diễn, anh tin em, em có thể làm được mà.

Cô ấy nói, anh Diễn rồi sẽ có một ngày em có thể sóng vai đứng bên cạnh anh…

Vì tương lại của bọn họ, cô buông bỏ rất nhiều thứ, cố gắng rất lâu nhưng mà đến cuối cùng gã ta lại phản bội cô, ruồng bỏ lời hứa của bọn họ, để lại một mình cô đơn độc, bị tất cả mọi người vứt bỏ…

Tuyết Lạc đã có được tất cả, có được tất cả mọi thứ, còn cô lại chỉ vì một tai nạn ngoài ý muốn mà lại phải bắt đầu lại từ đầu.

Quyết định nào đó ở trong lòng lúc này y như một mầm cây trỗi dậy bật lên mặt đất, trong nhánh mắt đã biến thành đại thụ che trời…

Nhưng mà, tin nhắn và cả điện điện thoại của gã ta cô không thèm để ý chứ đừng nói chi là gặp được cô…

Người đàn ông cầm lấy điện thoại, sau khi suy nghĩ mất một lúc liền gọi một cuộc điện thoại.

“Alo, Tiểu Nặc à?”

“A… anh Tô Diễn ạ…” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói không mấy tự nhiên của Đường Nặc.

Trước đây khi Tô Diễn vẫn còn đang yêu Ninh Tịch, quan hệ của Đường Nặc với Tô Diễn rất tốt, gần như coi gã ta là anh ruột. Nhưng từ khi Tô Diễn quay sang yêu Ninh Tuyết Lạc, hai người bọn họ cũng chẳng còn có quan hệ gì nữa.

“Xem tin tức chưa? Có tin của chị em đấy.” Tô Diễn nói.

“Hả? Chị em á? Chị em làm sao? Không phải chị em ra nước ngoài học rồi à? Dạo này em chuẩn bị thi không có thời gian lên mạng!” Phản ứng đầu tiên của Đường Nặc chính là “chị em” chắc chắn phải là Ninh Tịch, hoàn toàn không nghĩ đến bất kì ai khác.

Công ty Thịnh Thế.

Ninh Tịch sau khi bận rộn xong xuôi đang chuẩn bị về nhà, thì đột nhiên số điện thoại di động tư nhân của cô đột ngột vang lên.

Màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến là Đường Nặc.

Nhìn cái tên trên màn hình, ánh mắt của Ninh Tịch lập tức trở nên ấm áp, nhưng sau đó lại thấy đau đầu.

Quả nhiên, vừa mới nghe điện thoại đầu bên kia lập tức vang lên giọng nói lải nhải của Đường Nặc cứ như thể Đường Tăng đang niệm kinh: “Chị!!! Chị xảy ra chuyện lớn như thế mà em lại chẳng hề hay biết gì cả! Trợ lý của chị bảo chị ra nước ngoài du học rồi, em thế mà cũng tin đấy!”

“Một năm không có tin tức gì của chị, em cũng chẳng biết đường mà đi tìm chị nữa, em căn bản là không xứng để làm em trai chị, chị đối xử tốt với em như thế… nhưng những lúc chị gặp khó khăn trắc trở, em lại chẳng giúp gì được cho chị, thậm chí ngay cả…”

Ninh Tịch bất lực ngắt lời cậu nhóc: “Khụ, được rồi được rồi, làm sao lại là lỗi của em được, là lỗi của chị, xin lỗi đã để em phải lo lắng nhưng mà yên tâm đi, bây giờ chị đã khỏe mạnh, không còn vấn đề gì nữa rồi!”

“Người thực vật nằm trên giường cả một năm trời, làm sao mà không có vấn đề gì cho được! Cái đám người đó cũng thật quá đáng quá đi mất, ai lại đi nói chị như thế bao giờ!”

“Thôi nào, tất cả đã qua rồi.”

“Chị, bây giờ chị đang ở đâu? Em có thể đi tìm chị không? Ừm nếu như mà không tiện… thì thôi vậy…” Đường Nặc cẩn thận hỏi.

“Em muốn gặp chị làm sao mà không tiện chứ? Để chị đến tìm em vậy! Nhưng mà bây giờ có hơi muộn, để ngày mai chị đến thành phố C nhé?” Ninh Tịch nói.

“Ô, chị, em đang ở Đế Đô mà, chị quên rồi à!”

“À! Đúng rồi nhỉ! Em trai chị giỏi lắm thi được vào đại học Đế Đô!” Ninh Tịch lập tức cười lên: “Chị đang ở công ty, cách chỗ em gần lắm, em đợi chị mấy phút, bây giờ chị qua chỗ em ngay đây!”

“Chị, chị chắc chứ? Nhỡ đâu gây náo động thì làm thế nào!”

“Tối muộn rồi mà không sao, hơn nữa chị sẽ thay quần áo khác mà.”

“Ồ, vâng ạ, thế em đợi chị ở trên khán đài của sân thể dục trường nhé?”

“Ừ!”

A

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.