Sau những biến cố bất ngờ, ba người cũng thuận lợi về đến nhà.
Xách tất cả đồ ăn mua được để vào nhà bếp xong, chuyện thứ nhất phải làm không phải là nấu ăn, mà là đi tắm.
Cả ba người đều bị dính một tầng bột phấn lấp lánh còn cả những kim cương
nhỏ nữa, lúc bước đi không chừng cũng đã đánh rơi mấy chục ngàn, làm hại Ninh Tịch vừa đi đường vừa phải chú ý dưới chân, thật đúng là tạo
nghiệt.
Tắm xong đi ra, Ninh Tịch thay một bộ đồ tương đối dễ vận động, bộ dáng như muốn làm một trận thật lớn.
“Cần giúp không?” Lục Đình Kiêu với Tiểu Bảo cũng bước xuống lầu.
Ninh Tịch ôm lấy Tiểu Bảo đã tắm xong thơm ngát, xoa xoa: “Gọi Loan Loan
tới giúp tôi đi, hai người ngồi xem ti vi chờ tới giờ cơm là được, mới
tắm sạch sẽ đừng để bị bẩn lại.”
“Loan Loan không có ở đây, hôm nay tất cả bọn họ đều nghỉ phép.”
“Nghỉ?” Ninh Tịch nghĩ nghĩ một chút, để Tiểu Bảo cùng làm cũng tốt vì vậy cô
nói: “Vậy hai người đến đây đi, có tạp dề không? Lúc nãy ra ngoài hình
như quên mua!”
“Chắc có.” Lục Đình Kiêu lấy từ trong đống đồ
vừa mua về một cái túi nilon, mở ra thì bên trong có vừa đúng ba cái tạp dề, cùng kiểu cùng màu, hơn nữa còn là hai cái lớn một cái nhỏ.”
“Ý? Anh mua lúc nào?” Ninh Tịch kinh ngạc hỏi.
“Là cô gái bán cua tặng.”
“Ợ, được rồi…” Thật đúng là cái gì cũng tặng nha!
Ninh Tịch cầm cái tạp dề nhỏ lên rồi gọi bánh bao nhỏ: “Tiểu Bảo qua đây, cô mặc giúp con!”
Tiểu Bảo cực kì phối hợp đưa hai cái tay nhỏ ra.
Ninh Tịch giúp thằng bé mặc vào, buộc chắc dây rồi chậc lưỡi cảm thán: “Bảo bối mặc tạp dề cũng đáng yêu quá đi!”Vừa dứt lời, nghiêng đầu thấy Lục Đình Kiêu đang mặc một chiếc tạp dề màu hồng bên ngoài một bộ đồ thường… ấy thế mà vẫn đẹp trai chói mắt
người khác, hơn nữa lại còn có thêm cảm giác… đáng yêu.
“Không
được, không được… lại không nhịn được muốn chụp ảnh rồi!” Ninh Tịch
lạch bạch chạy đi lấy điện thoại rồi điên cuồng chụp hình, thậm chí còn
nhét vào tay bánh bao nhỏ cà chua, sườn… làm đạo cụ.
Bánh bao
nhỏ đáng yêu phối hợp bánh bao lớn lạnh lùng, vốn là hình ảnh vô cùng
trái ngược nhưng đặt chung một khung hình lại có cảm giác đáng yêu vô
cùng.
“Có muốn chụp cho cô không?” Lục Đình Kiêu đột nhiên hỏi.
“Hả? Tôi thì không cần đâu…””Chụp cô với Tiểu Bảo.” Lục Đình Kiêu vừa nói vừa giúp cô mặc tạp dề.
Tiểu Bảo đợi không nổi lập tức nhào về phía cô.
Thật ra thì trong thâm tâm Ninh Tịch không hy vọng lưu lại quá nhiều dấu
vết hay kí ức nào nhưng… cô không sao ngăn được ánh mắt mong đợi của
Tiểu Bảo.
Thôi kệ đi, suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì! Hôm nay có rượu thì hôm nay say, buồn mai tới thì mai buồn!
Những bức hình của Ninh Tịch với bánh bao nhỏ nhanh chóng được sản xuất, cô
cùng bánh bao nhỏ làm rất nhiều tư thế đáng yêu hoặc những động tác hài
hước.
Ví dụ như cô để cho bánh bao nhỏ cầm ngó sen làm động tác
đang bắn súng, Ninh Tịch phối hợp làm động tác bị bay ra xa… cuối
cùng chơi vui đến quên cả việc chính là phải nấu cơm!
“Ôi chết
mất, Lục Đình Kiêu, anh đúng là toàn năng! Sao mà đến chụp ảnh cũng
đẹp như vậy chứ? Bố cục ánh sáng thật hoàn hảo!” Ninh Tịch lật xem hình trong di dộng, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
Thật muốn đem làm hình nền di động… nhưng mà lại không thể.
Dù sao thì thân phận của Tiểu Bảo cũng quá đặc thù, bình thường cô cũng
chú ý không tiết lộ bất cứ thông tin nào của Tiểu Bảo ra ngoài.
Nếu cô có một đứa con trai đáng yêu như vậy, nhất định sẽ không nhịn được
mà phải ngày ngày đem khoe đến khi khiến tất cả mọi người ghen tị muốn
chết mới chịu dừng!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com